VN88 VN88

Chuyện Vi Tiểu Bảo săn gái đẹp – Truyện 18+

Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Tại hạ cùng vương phi chi đồng đạo hợp. Tại hạ cũng xuất thân ở chốn phong trần.
Trần Viên Viên dương cặp mắt trong suốt lên nhìn Vi Tiểu Bảo. Nàng ngơ ngác không hiểu, bụng bảo dạ:
– Chắc gã chưa hiểu ý câu xuất thân từ chốn phong trần.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
– Vương phi xuất thân từ nơi kỹ viện thì tại hạ cũng xuất thân tự chốn lầu hồng… Có điều một đằng ở Tô Châu, một đằng ở Dương Châu. Mẫu thân tại hạ là kỹ nữ trong Lệ Xuân viện thành Dương Châu, nhưng tướng mạo y so với vương phi khác nhau một trời một vực.
Trần Viên Viên rất lấy làm kỳ hỏi:
– Phải chăng Vi đại nhân muốn nói giỡn?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Làm gì có chuyện nói giỡn? Hỡi ôi! Tại hạ bận nhiều chuyện quá, đáng lý phải phái người về Dương Châu đón tiếp mẫu thân, không nên để người làm kỹ nữ nữa. Nhưng tại hạ thấy người ở Lệ Xuân viện vui vẻ náo nhiệt suốt ngày, đón người đến Bắc Kinh có khi làm cho người buồn dạ.
Trần Viên Viên nói:
– Bậc anh hùng chẳng sợ xuất thân ở nơi ti tiện. Vi đại nhân là người quang minh lỗi lạc. Đúng là bản sắc anh hùng.

Nàng nói tới đó mới chợt nhận ra tên đại quan trẻ nít kia đang ngó nàng mắt lộ ra những tia sáng rực thèm thuồng. Thứ nhãn quang này Trần Viên Viên đã được thấy nhiều rồi. Người đàn ông khi mắt chiếu ra những tia hàn quang như vậy thì chẳng khác gì con dã thú nhìn thấy mồi chực xông vào vồ lấy mà ôm cho chặt, mà cắn xé đối phương. Nàng ngẩn người ra trong đầu bỗng bật ra một ý nghĩ:
– Không lẽ một thằng nhỏ ngó thấy ta cũng bị nữ sắc làm cho mê hoặc. Than ôi! Giống đàn ông là thế đó! Từ lão già cho chí thằng trẻ nít cũng đều một giuộc như nhau.
Vi Tiểu Bảo bước đến gần Trần Viên Viên:
– Tại hạ chỉ nói riêng với một mình vương phi chứ không tiện nói với kẻ khác vì sợ họ chỉ mặt thoá mạ là dòng giống đĩ điếm đê hèn.
Trần Viên Viên thấy gã đột nhiên bước đến gần thì càng chột dạ nói:
– Vi đại nhân, tiện thiếp cảm kích tấm lòng thương hương tiếc ngọc nên mới đưa đại nhân vào hậu thất, xin đại nhân tự trọng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng náo nức sán vào gần người đẹp:
– Phu nhân đưa ta vào chỗ phòng riêng sau hậu viện vắng vẻ mà đôi ta lại cùng là dòng giống đĩ điếm quả nhiên là phải có duyên số với nhau rồi.
Trần Viên Viên giận dữ lớn tiếng nói:
– Vi đại nhân… vừa rồi nghĩa cả ngất trời xanh lại nói ra nỗi oan ức ngàn đời khó lòng bộc bạch của tiện thiếp, chẳng lẽ tiện thiếp đã nhìn lầm người ?

Vi Tiểu Bảo đặt tay lên vai người đẹp:
– Ta quả thực một lòng thương hương tiếc ngọc mà còn si mê thưởng thức dung nhan khuynh quốc của phu nhân. Ta mà lấy được phu nhân thì cả hoàng đế ta cũng không muốn làm. Ngày ngày chỉ còn muốn bầu bạn hưởng lạc thú ôn nhu cùng nàng.

Trần Viên Viên không ngờ Vi Tiểu Bảo trở giọng nhanh như vậy, người đàn bà dung nhan tuyệt thế tuy từng trải nhưng bản tính chất phác lương thiện trong một khoảnh khắc xúc động đã mời gã vào gian phòng riêng của nàng sâu tuốt trong khu vườn mênh mông . Vi Tiểu Bảo hai bàn tay sàm sỡ vuốt ve hai vai thon mềm mại của Trần Viên Viên một chút thì một bàn tay đã vội mò xuống ngực nàng tấn công sờ soạng. Người đẹp xoay mình hất hai bàn tay Vi Tiểu Bảo ra:
– Tiện thiếp là quý phi của Bình Tây Vương. Ðại nhân đang ở trên đất của đại vương mà làm càn với tiện thiếp thì phải chuốc lấy đại họa vào thân.
Trần Viên Viên còn đang nói thì Vi Tiểu Bảo đã mò trúng vào quả tuyết lê đang còn e ấp sau lớp ngực áo nàng.
– Bình Tây vương thì làm sao? Ta có bốn cô vợ xinh như mộng mà vừa nhìn thấy vương phi đã phải say mê nàng. Trên đời lại có dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường như nàng mà ta không chơi được thì còn làm quan lớn gì gì đó làm con mẹ gì nữa.

Trần Viên Viên ngước ánh thu ba nhìn vào mặt Vi Tiểu Bảo. Ðôi mắt cú vọ của gã nhơn nhơn nhìn thẳng lại vào đôi mắt phượng trong suốt rồi trơ trẽn nhìn hau háu xuống chỗ gò ngực áo hơi vun lên cân đối của người đẹp, hai bàn tay gã xòe ra chộp vào hai quả tuyết lê của nàng sờ soạng.
Người đẹp la thầm trong bụng tự trách:
– Viên Viên ơi! Ta thật hồ đồ. Gã tiểu tử lém lảu này mà không biết đường mượn gió bẻ măng, buông câu nước đục thì làm sao còn nhỏ tuổi thế đã làm đến quan lớn? Gã là tên tiểu quỷ háo sắc ngó thấy ta là đã nổi lòng dâm dục mà ta thì coi gã như đứa trẻ nít.
Trần Viên Viên hai tay nắm hai cổ tay Vi Tiểu Bảo đẩy ra, bàn tay trắng như ngọc của nàng giai nhân thật mịn màng êm ái còn sức thì yếu. Vi Tiểu Bảo mặc cho Viên Viên cố đẩy ra gã cứ việc cưỡng lại mà tiếp tục vuốt ve xoa bóp hai quả tuyết lê của nàng. Người đẹp vừa tức tối vừa giận chính mình, nhưng mặt nàng thì lại nóng bừng rạo rực. Tình huống này đánh thức dậy những kinh nghiệm mây mưa điên cuồng với bọn nam nhân quyền cao chức trọng mà háo sắc đã chiếm đoạt được nàng trong quá khứ.
-Vi đại nhân, xin hãy buông tha tiện thiếp.
Trần Viên Viên dãy dụa hết kéo rồi lại đẩy hai bàn tay bóp nhũ hoa của Vi Tiểu Bảo ra, nàng vùng đứng dậy để chạy đi thì bị gã nắm cứng hai cánh tay giật ngược lại ấn người nàng té ngồi xuống ghế đến “Phụp!” một cái ê ẩm cả cái mông người đẹp. Trần Viên Viên cảm thấy bị gã dùng bạo lực thẳng tay thì bàng hoàng sửng sốt, nàng dợm vùng đứng lên nữa thì Vi Tiểu Bảo đứng ngay sau ghế đã thọc tay xuống vào trong ngực áo nàng. Gã nhanh tay luồn hẳn vào tận bên trong yếm ngực của Trần Viên Viên mò vào tận da thịt gò nhũ hoa nàng. Vi Tiểu Bảo ra tay thật là điêu luyện, tay nọ theo sát tay kia, trong chớp mắt gã đã lòn cả hai tay vào trong ngực áo chụp dính cả hai bầu nhũ hoa của người đẹp.
Trần Viên Viên rùng mình bắt đầu dãy dụa nhưng gã thiếu niên thì bóp đôi nhũ hoa nàng không thương tiếc. Gã chúi mũi vào cái cổ cao trắng ngần thơm phức của nàng mà hôn hít trong khi hai bàn tay thì thô bạo nắn bóp đôi nhũ hoa nõn nà êm như nhung. Mùi thơm da thịt Trần Viên Viên xông lên ngào ngạt vào mũi Vi Tiểu Bảo.
– Tuyệt, thật là tuyệt… Vi Tiểu Bảo hổn hển vào tai Trần Viên Viên. Nàng thiếu phụ với tấm dung nhan khuynh quốc nghẹn ngào vùng vẫy:
– Vi đại nhân… đại nhân nỡ làm nhục tiện thiếp thì sau này còn cách gì hỏi cưới A Kha nữa?

Vi Tiểu Bảo nghe người đẹp nói đến đó thì mặt gã khẽ nhếch môi cười đểu cáng, lửa dục trong lòng gã càng bốc lên ngùn ngụt.
-Phu nhân mới chính là người đàn bà xinh đẹp nõn nà mà bây giờ ta ham muốn nhất. Ta vừa gặp nàng thì đã biết chính nàng là người đàn bà mà ta muốn đụ nhất trên đời.

Trần Viên Viên đang dãy dụa nghe gã nói tới đó thì cảm thấy hai tay gã buông hai nhũ hoa nàng ra. Nàng chụp lấy cơ hội vùng đứng dậy nữa, Vi Tiểu Bảo chụp cứng vào cổ áo nàng thì Trần Viên Viên lăn đùng ra trì mình xuống dùng cả sức nặng toàn thân để kéo cho Vi Tiểu Bảo phải tuột tay buông cổ áo nàng ra. Ngờ đâu thằng tiểu quỷ trời gầm cũng chưa chịu nhả. Gã gồng lên dùng toàn lực nhấc bổng cả người đẹp lên bằng cổ áo và lưng áo nàng mặc cho nàng vùng vẫy rồi quăng Trần Viên Viên xuống sàn nhà trải thảm làm nàng té lăn ra đến “Bịch!” một cái.

-A! ai da! Người đẹp bị rớt xuống rêm cả mình đau đớn suýt xoa kêu lên nằm lăn dưới sàn . Vi Tiểu Bảo chực phóng mình theo đè nàng ra thì Trần Viên Viên chợt quay phắt lại nhìn vào mặt gã. Ánh mắt nàng sáng long lanh ra chiều đẩy đưa quyến rũ. Vi Tiểu Bảo đang nứng tình quá đỗi chỉ chực nhào vô xé toang hết xiêm y của nàng ra ngay lúc đó. Trần Viên Viên giẩu môi chúm chím nụ cười khuynh thành lẳng lơ nhẹ nhàng nói:
– Vi đại nhân dù sao cũng còn nhỏ tuổi chẳng trách nóng nảy đến thế, làm sao mà tận hưởng được hết lạc thú chốn khuê phòng.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng có vẻ trở nên lẳng lơ quyến rũ thì hơi khựng lại tạm thời khoan nhào vô thộn mặt ra nhìn. Thì ra Trần Viên Viên càng lúc càng thấy rõ nàng sắp bị gã cuỡng hiếp mà không còn đường nào thoát khỏi nếu cứ tiếp tục dùng sức chống cự lại. Kinh nghiệm làm nàng nhớ đến chiêu dùng nhu thắng cương mà với sắc đẹp khuynh thành khi xưa nàng đã chủ động được cuộc mây mưa với những tên đàn ông háo sắc. Có điều đó là thời nàng còn làm kỹ nữ còn cả ba năm nay nàng đã là nhất phẩm phu nhân về nâng khăn sửa túi cho vương gia Ngô Tam Quế. Gần đây nhất thì sáu tháng nay vào cái am vương gia xây riêng cho nàng ở đây thì đã không còn gần gũi đàn ông nào nữa.

VN88

Viết một bình luận