Hiền im lặng nhìn bà lão lòng trào lên nỗi ngậm ngùi thương xót, cô hình như cũng đã quen với mùi xú uế xung quanh, không còn cảm thấy nhờn nhợn nữa. Cô gái bây giờ đang cặm cụi nhặt bao ni lông thay cho mẹ. Ông lão thì cũng đã ngả người nằm trên chiếc chiếu, mắt lim dim có vẻ như đang ngủ. Bà lão mắt đỏ hoe khi nhớ tới chuyện xưa, im lặng mãi một lúc lâu sau mới từ từ kể tiếp:
“Người đàn ông tuổi khoảng tứ tuần, với vẻ ngoài rất phương phi béo tốt, ông ta đi trên một chiếc xe hơi bóng lộn lần quần ở vùng chúng tôi vài ngày. Nhà nào ông ta cũng xộc vào ngó trước ngó sau, rồi sau đó hỏi giá cả hình như là người đang đi mua nhà. Cả một vùng náo loạn lên vì ông ta, bởi lẽ người như ông ta sao lại xuống tới nơi heo hút nghèo khổ này mua nhà. Thế rồi vào một buổi chiều tối, trong lúc gia đình tôi đang ăn cơm thì thấy ông ta vào. Ông ta tự giới thiệu:
– Xin chào cả nhà, tôi tên là X, hiện đang ở Thành phố.
– Chào anh. Xin mời anh ngồi. – Ông nhà tôi trả lời và hỏi:
– Anh đến kiếm chúng tôi có việc gì?
– Dạ chẳng giấu gì các bác, em giờ cảm thấy chán sống nơi Thành phố ồn ào đầy bụi bặm, nên em tính kiếm một ngôi nhà ở cho thoáng mát gần gũi với thiên nhiên. Mấy ngày hôm nay em đã đi xem nhiều nhà và thấy nhà bác là hợp với em nhất. Không biết các bác có ý định bán không vậy?
– Anh thật là vô duyên, nhà người ta đang ở tự nhiên xồng xộc vào đòi mua là ý làm sao? – Con gái tôi nói.
– Em đừng có nóng, cái gì cũng có thể thương lượng mà. – Ông ta tự tin cười nói.
– Thế nếu anh mua thì anh mua được bao nhiêu? – Ông nhà tôi hỏi, chẳng qua là muốn biết thực sự giá trị của ngôi nhà khoảng chừng bao nhiêu.
– Em nói thật với các bác nhé, nhà các bác cao lắm là khoảng 10 cây vàng đổ lại, nhưng nếu các bác đồng ý bán em sẽ trả gấp 5 lần giá đó. – Ông ta từ từ nhấn mạnh những từ cuối cùng.
– Cái gì? – Cà nhà tôi sững sờ. Tận 50 cây vàng, trời ơi, còn hơn trúng số nữa. Ông nhà tôi lập bập:
– Anh nói thật?
– Em làm ăn mua bán chẳng giỡn chơi bao giờ. Em đã quyết thì nhất định sẽ làm được, nếu các bác đồng ý em gởi trước bác 10 cây vàng làm tin, khỏi cần giấy tờ chi cho mệt, tháng sau ngày này em ghé chồng đủ. Bác dọn ra, Em dọn vào. – Ông ta mở cái cặp đặt lên bàn 10 cây vàng làm sáng hẳn cả một góc nhà.
Cả nhà tôi đều bàng hoàng, chưa bao giờ thấy một người đi mua nhà mà hào phóng đến như thế. Chợt ông nhà tôi bỗng nhiên cảnh giác, ổng nghĩ chắc là có uẩn khúc gì đây? Làm gì ở đời có ai cho không ai bao giờ, với lại cũng phải suy tính từ từ đã đi đâu mà vội. Nghĩ như thế nên ông nhà tôi nói:
– Khoan đã anh, để nhà tôi bàn tính lại đã, đằng nào thì tháng sau anh cũng tới, lúc đó ta bàn chuyện mua bán một lần luôn cũng được.
Ông ta thấy vậy cũng ổn, nên gật đầu đồng ý hẹn ngày này tháng sau sẽ đến. Bỏ vàng lại vô cặp ông ta chào cả nhà và đi về.
Tin có người tới mua nhà của tôi với giá trên trời, nhanh chóng được truyền ra ngoài. Mọi người đâu đâu ai cũng xì xào bàn tán:
– Lạ nhỉ, sao ông ta lại mua với giá cao đến thế.
– Hay là miếng đất có gì ở dưới.
– Mấy người nghĩ là cái gì, vàng hay cổ vật hay mỏ gì đó thiếc, bô xít…chẳng hạn.
…
Và thế là nhà tôi lại trở nên không yên, vì tối tối cứ nghe lục cục ngoài vườn. Đến sáng thức dậy thì thấy ở ngoài vườn những gốc cây bị đào lên hết, đồng thời những chỗ khác cũng bị đào nham nhở, vì nghi là có gì quý hiếm đang ở dưới đất. Riết mãi rồi ông nhà tôi đi đến quyết định, phải xem thử ở dưới mảnh đất này có cái gì? Thà rằng mình phát hiện trước còn hơn để người khác biết lấy đi mất. Ổng liền lấy sổ đỏ ra vay ngân hàng và đồng thời vay mượn thêm, thuê hẳn một chiếc xe đào về đào hết mảnh đất lên. Chính quyền nghe thấy ông đào xới mảnh đất cũng lập tức cử người đến canh gác, không chừng ổng đào lên cổ vật quý giá hay phát hiện mỏ vàng, thiếc, bô xít…gì gì đó thì phải ngăn chặn ngay không thể để chảy máu tài nguyên quốc gia.
Ròng rã gần cả tháng trời đào xới, chẳng phát hiện được gì ngoài việc mang thêm nợ. Ông nhà tôi quyết định bỏ cuộc và chờ người mua nhà tới, lần này cần phải bán gấp để lấy tiền trả nợ.
Một buổi tối cả nhà đang quây quần ăn cơm và bật ti vi lên xem thời sự. Khi trang thời sự chuyển đến mục an toàn giao thông, trên màn hình hiện lên hình người đàn ông phương phi béo tốt và giọng của cô phát thanh viên:
– Chiều nay tại một ngã tư, trong khi đang dừng chờ đèn xanh, một chiếc ô tô bị chiếc xe buýt mất thắng tông vào đằng sau xe làm chiếc xe chui tọt vào dưới gầm xe tải, chủ nhân chiếc xe ô tô đập đầu vào vô lăng chết tại chỗ. Khám nghiệm tại hiện trường cho biết chủ nhân là ông X, một doanh nhân nổi tiếng, ngoài ra còn thấy có một mẫu giấy kỳ lạ được tìm thấy ghi như sau “Đoản mệnh, phải ở nơi rộng rãi gần sông nước phía Đông có
Thủy, phía Tây có Hoả”, chắc là tờ giấy ghi phong thủy nơi ở của chủ nhà. Sau đây là các tin khác…
“Xoảng”, chén cơm rơi từ trên tay ông nhà tui xuống đất và ổng ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại thì ổng trở thành như vầy luôn. Nhà tui thì ngân hàng lấy bán đấu giá trả không hết nợ, nhưng người ta thấy tình cảnh gia đình tôi như vầy nên họ cũng bỏ qua. Cả nhà tôi bèn dắt díu ra Thành phố kiếm sống”. Bà ngừng lại lau một giọt lệ vừa đọng trên khóe mắt. Cô gái dừng tay cau có:
– Mẹ cứ kể chuyện xưa làm gì cho thương tâm. – Quay sang phía Hiền cô đuổi thêm lần nữa:
– Chị đi đi, những gì chị muốn biết mẹ em kể hết rồi đó.
Hiền cảm thấy buồn cho số phận của họ, lặng lẽ đứng lên đi về mà lòng nặng trĩu tâm sự. Cô chẳng còn hứng thú với chuyến công tác nữa, nhanh chóng xuống thu thập tư liệu xong rồi về nhà.
Sáng mai cô lên nộp cho biên tập hai bài viết, nhìn bài đầu anh biên tập khen cô nức nở, đến bài thứ hai anh nhăn mặt nói:
– Bài này cũng tạm được nhưng phải cắt hai chữ này, nó tế nhị lắm không để được đâu.
– Hai chữ nào anh? – Hiền nói.
– Đây nè. – Anh chỉ vào bài viết.
Hiền nhìn vào, đó là hai chữ…”bô xít”.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)