VN88 VN88

Chuyện về vàng

Truyện ngắn chuyện về vàng do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn chuyện về vàng.

Chuyen ve vang

Xem truyện ngắn: Chuyện về vàng
Tác giả: VanTienSinh

Người xưa nói “Tham thì Thâm” đúng không bạn?

– Vàng…
– Vàng đây rồi…ha ha ha…


Một ông lão râu tóc bạc phơ bận một bộ đồ rách nát, người ngợm thật bẩn thỉu, mồm mép nhểu đầy nước dãi từ trên miệng kéo dài thành hàng xuống tới bộ râu, đang rớt từng giọt, từng giọt xuống đất. Ông đang ngồi bệt trên nền đất dơ dáy, đôi mắt ông man dại nhìn sững vào chiếc lá vàng trong tay, mồm thì lại hét lên đầy vui sướng. Bỗng ông thả chiếc lá xuống rồi cặm cụi nhìn tìm kiếm xung quanh, tay ông vội vã cào cào xuống đất và bốc lên một nắm đất ẩm, miệng ông lại hét lên cười man dại:
– Vàng…
– Vàng đây rồi…ha ha ha…

Xung quanh ông có vài đứa trẻ nít đang nhìn ông có vẻ khoái chí, đưá thì thỉnh thoảng cầm cái cây chọt vào người ông, đưá thì cầm tờ giấy dí dí đằng trước mặt ông:
– Vàng đây nè, vàng của ông đây nè.
Ông bỗng bất ngờ nhỏm người và vồ lấy tờ giấy của đứa bé miệng lại la lên đầy phấn khích:
– Vàng…
– Vàng đây rồi…ha ha ha…


Một cô gái trẻ ăn bận rách rưới xuất hiện, thấy cảnh đó cô chạy vội lại xua đám trẻ con mất dạy và nhẹ nhàng kéo ông lão lên:
– Ba ơi về ăn cơm…
Ông lão vùng vằng:
– Vàng, vàng đây nè…
Cô gái cười méo mó đầy đau khổ trong khi tay vẫn kéo ông già đi:
– Vàng của ba ở đây nè, đi theo con nhanh nào.
Ông lão hớn hở:
– Đi, đi nào, Vàng…ha ha ha…

Hai cha con đi tới một góc hiên nhà khuất trong một ngõ vắng, nhà này đóng cửa im ỉm có lẽ là vắng chủ. Trước hiên nhà là một tấm chiếu rách dăm ba chỗ, trên chiếc chiếu là một bọc đồ cũ kỹ có lẽ dùng làm gối khi nằm. Xung quanh bừa bộn túi ni lông và chai lọ, một bà lão tóc bạc nhìn cũng bẩn thỉu, dơ dáy đang lui cui lựa từng món cho vào bao. Phia đầu trên hơi xa chiếc chiếu được kê 3 hòn đá làm bếp, từ trên bếp một nồi cháo đang sôi ùng ục, bốc lên mùi thơm dễ chịu của gạo được nấu nhừ. Mùi thơm này lại bị lấn át bởi mùi xú uế, được bốc ra từ đám rác xung quanh mà bà lão đang nhặt nồng nặc cả không gian.
Cô gái dìu ông lão từ từ vào góc chiếu và đi lại một góc xa của hiên nhà, nơi đựng vài cái bát mẻ để lỏng chỏng. Cô lấy ra một cái bát đến múc cháo, sau đó cô từ từ vừa thổi vừa đút vào miệng ông lão đầy sự trìu mến.
Đứng chứng kiến từ hồi nãy giờ, từ lúc thấy ông lão đến khi theo vào tới đây, Hiền không khỏi rùng mình cho kiếp sống của những con người này. Hôm nay, cô được phân công đi lấy tư liệu về thành tích hoàn thành kế hoạch vượt mức của một đơn vị sản xuất, để chuẩn bị cho lên báo ngày mai. Trong khi đi trên đường ngang qua ông lão, máu nghề nghiệp nổi lên, Hiền tò mò đứng xem và rồi cuối cùng theo vào đến tận đây.
Cả ba người dường như đã biết sự có mặt của Hiền nhưng họ chẳng hề để ý chút nào đến cô, có lẽ họ đã quá quen với việc có người hiếu kỳ nào đó hiện diện tại nơi này. Ông lão miệng thì đang húp cháo nhưng thỉnh thoảng lại đưa tay quờ lung tung xung quanh nhặt lên vật gì đó lại hét lên:
-Vàng…
-Vàng đây rồi…ha ha ha…

Cháo và nước dãi từ miệng của ông phun ra tùm lum, lên cả mặt cô gái đang ngồi đút cho ông. Cô chẳng hề phản ứng gì, có lẽ là chuyện này thường xảy ra hàng bữa, cô chỉ lặng lẽ đút từng muỗng tiếp tục vào miệng ông lão. Hiền cũng kiếm một chỗ hơi xa xa ngồi, để cố né đi mùi xú uế chốc chốc bay thẳng vào mũi cô làm cô nhờn nhợn muốn ói hết tô phở vừa ăn sáng nay. Bà lão cũng đã ngưng công việc đang làm và đi lại lấy bát múc cháo ra ăn.

Cả bốn người ngồi trong im lặng thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng la của ông lão. Hiền kiên nhẫn chờ cho đến khi cô gái ăn xong mới lựa lời nhẹ nhàng hỏi cô gái:
– Bác nhà hình như có vấn đề về thần kinh phải không em?
– Dạ, ba em ổng bị điên. – Cô gái lạnh lùng trả lời và hỏi lại:
– Chị là ai mà sao quan tâm đến ba em.
– Chị…chị chỉ là người qua đường thôi…- Hiền hơi lúng túng.
– Chị sao không đi đi, nhiều người rảnh quá dzậy không biết. – Cô gái đuổi Hiền và lầm bầm chửi.
– Chị…chị thấy nếu ba em bị…bị như thế sao không đưa ổng vô bệnh viện…- Hiền nói vẻ quan tâm.
– Chị khùng hở, tiền đâu, lo cái ăn hàng ngày còn chưa nổi nữa là…- Cô gái nhăn mặt trả lời và nghi ngờ hỏi lại:
– Sao chị lại ra vẻ lo lắng đến gia đình em dzậy.
– Chị…chị thấy ba em tội quá. – Hiền thuận miệng trả lời và hỏi tiếp:
– Nguyên nhân là thế nào vậy em? Vì sao ba em cứ hay la lên nhắc đến vàng?
– Sao người nào cứ nghe nói đến vàng là cũng tò mò hết dzậy, chị không biết là người thứ bao nhiêu hỏi câu đó rồi đó. – Cô gái trả lời và bằng giọng cay độc cô nói tiếp:
– Cũng vì vàng mà giờ đây gia đình em phải như thế này. Thôi chị nên đi đi, em còn phải làm. – Cô gái đuổi Hiền lần nữa.
Hiền thở dài trước sự cương quyết của cô gái, cô từ từ đứng dậy, cám cảnh thương tâm nên móc bóp ra tờ 50 ngàn dưa cho cô gái:
– Thôi chị đi, em cầm tạm…
– Em không phải người ăn xin, chị giữ lấy tiền đi. – Cô gái cương quyết từ chối.
Ông lão thấy tờ tiền trong tay Hiền vội chụp lấy:
-Vàng…
-Vàng đây rồi…ha ha ha…

Bà lão nãy giờ im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người, thấy ông lão chụp lấy tờ tiền vội nhanh chóng giật lại trên tay ông và nhét vội vào túi rồi quay sang phía Hiền nói:
– Nếu cô thích nghe thì cô lại đây tôi kể cho cô nghe. – Bà nói với giọng buồn bã.
Hiền cảm thấy ghê ghê khi xích lại gần bà lão, nhưng cô cố tỏ ra bình thường vì sợ bà đổi ý. Sau khi dằng hắng, bằng một giọng nói trầm buồn bà bắt đầu kể:
“Cách đây dăm năm, gia đinh chúng tôi cũng có một ngôi nhà đàng hoàng ở ven sông. Ổng làm nghề đánh bắt cá, còn tôi thì ở nhà chờ ổng về là mang ra chợ bán. Cuộc sống tuy không khấm khá gì nhưng cũng đắp đổi được qua ngày. Tôi sinh đưọc hai đứa con, thằng đầu lên 5 tuổi chẳng may nó bệnh nặng qua đời, còn đứa thứ 2 là con này.” – Mắt bà hướng về phía cô gái, sau đó lại chầm chậm kể tiếp:
“Ngôi nhà chúng tôi đang ở là của cha ông ấy mua lại của một người khác, khi người này chuyển đi nơi khác và sau này để lại cho ổng. Nhà nằm trên một diện tích tương đối rộng, với một mảnh vườn khoảng nửa mẫu phiá sau nhà. Ngôi nhà rất thoáng và mát vì luôn luôn hứng được gió Đông từ ngoài sông thổi vào, còn vào buổi chiều thì có thể ngắm được cảnh hoàng hôn ờ phía Tây sau nhà. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi cho đến một ngày một người đàn ông tới chỗ chúng tôi làm đảo lộn tất cả.” – Bà ngừng lại như muốn khóc khi nghĩ đến ngày xưa.

VN88

Viết một bình luận