o O o
– Hùng ơi có ở nhà không-Phong lên tiếng.
– Bây đâu ra coi … coi ai kiếm thằng Hùng-chú Năm ba của Hùng từ trong vọng ra, cái giọng thật đặc sệt của dân miền Nam.
– Dạ!-Quyên trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài .
Phong còn đang đứng lóng ngóng thì thấy từ trong nhà một cô gái trạc tuổi 20, 21 bước ra . Phong cúi đầu chào vội.
– Anh kiếm anh Hùng hả – Quyên hỏi khi thấy trước mặt mình là người đàn ông trạc tuổi 30 cao lớn mặc áo quân phục rằn ri.
– …-Phong nhìn Quyên đăm đăm không trả lời.
– Anh kiếm anh Hùng …- Quyên hỏi thêm lần nữa .
Phong chợt giật mình, nảy giờ anh như người “mất hồn” trước vẻ đẹp dễ thương của Quyên. Từ khi Quyên bước ra, anh thấy Quyên mặc áo “đồ bộ” vải bông lụa là, dáng người nhỏ nhắn dễ thương. Quyên có mái tóc đờ-mi gat-son thật đúng với mẫu người trong lòng của Phong. Da của Quyên ngâm ngâm vẻ bánh ít nít trần, con gái ở miền Tây ít khi kiếm được một người trắng. Quyên tuy không được nước da sáng như gái thành phố, nhưng nàng được một cái là thân thể liền lạc, mắt tròn to thật có duyên…Đùng! Phong bị cú một cú “sốc” ái tình đánh vào đầu chỉ còn bất thần đứng im không nói năng được gì cả .
Nghe tiếng Quyên hỏi lần thứ hai, Phong trở lại với thực tại trước mắt.
– À, Hùng có nhà không … em!
– Anh Hùng anh đi vắng, anh là …
– Tôi là Phong, bạn học chung với Hùng hồi trung học . Ghé qua thăm…
– Ủa, anh là anh Phong đó hả . Nghe anh Hùng nhắc tới anh hoài . Trước đó có thấy thơ của anh gởi cho anh Hùng.
– À, vậy hả , em là …
– Dạ, em là Quyên.
– Thì ra em là Quyên. Trong thơ tôi có nghe thằng Hùng nhắc tới đứa em gái của nó tên Quyên, vừa tốt nghiệp trung học gì đó .
– À, đúng rồi . Em chuẩn bị vào đại học ngành hành chánh ngân hàng.
– Giỏi quá vậy – Phong buột miệng khen liền.
– (Cả hai im lặng trong chốc lát, đứng xớ rớ).
– Anh có định ở lại chờ anh Hùng hay nhắn gì không để em nhắn cho?
– Thôi để anh đi, hôm khác anh trở lại … để thăm em.
– Thăm em ?
– À, không thăm hai bác – Phong biết lỡ lời cố tình bào chữa .
– Ai đó con Quyên-má Quyên từ trong bước ra .
– Dạ, chào bác.
– Ai vậy ?
– Chắc bác không nhớ con đâu, hồi xưa con có gặp bác một lần ở chợ . Con là Phong, bạn học của Hùng.
– Phong, phô gì bác đâu có nhớ ai, dạo này già cả rồi trí nhớ kém lắm. Cậu vô nhà cơm nước đi, thằng Hùng không biết chừng nào mới về, hồi sáng thấy nó chở con Xuân về nhà được một lúc thì nó đi mà bác không biết nó đi đâu . Tụi nó thiệt là không thấy bóng dáng tâm hơi đâu hết trọi .
– Dạ, thôi bác, để con về, con còn có chuyện, mai con trở lại .
Phòng nhìn Quyên gật đầu chào rồi bước đi, trong lòng Phong bỗng trổi dậy cái vui vui thích thích mà tự bao giờ anh chưa bao giờ có được.
Hôm sau Phong cũng tới kiếm Hùng, anh không mặc quân phục như ngày hôm qua nữa, anh mặc áo sơ mi trắng trông thật là nho nhã .
– Ê, Hùng, kiếm mày hôm qua không gặp-Phong nói .
– Ờ, em có nghe người nhà nói lại.
– Đưa gói bánh phồng khoai và trà Thiết Quan Âm này cho bác trai, đặc sản ở trên tao .
– Trời, quà cáp chi anh!
– Có gì đâu, chút đỉnh cho hai bác vui thôi .
– Chào anh Phong-Quyên dắt chiếc xe đạp bước ra trong bộ áo dài trắng may bằng lụa bóng thước tha .