Ra trường chưa được hai năm, lần đầu tiên dạy lớp lớn cô giáo hơi run, miệng nói mắt nhìn đám học trò Đệ Nhất, Thiên Trang lo lắng, phải tìm cớ nào dằn mặt tụi nó mới được, không thôi mai mốt khó dạy lắm. Nhìn quanh cô điểm mặt, thấy thằng học trò mặt mũi trông hiền hậu, đang “ngủ ngày” trong lớp, cô chỉ “con vật tế thần”:
– Em kia, tên gì, lên bảng giải thử bài toán này cho cả lớp xem.
– Em tên Tường.
Cầm viên phấn trắng quẹt quẹt trên bảng mà lòng thằng Tường rối như tơ vò vẻ, nhằm món nó bí mà bị làm vật tế thần đầu tiên thì chết chắc.
– Em học hành cái gì mà một tích phân đơn giản như vậy giải cũng không xong, tui tạm cho em “zero”, về học lại, chừng nào khá hơn tui sửa điễm sau, ráng học không thôi cuối năm không đủ điễm đi thi đó.
Gián tiếp cô hăm cả lớp, ban B mà thiếu điểm toán làm sao thi Tú Tài cuối năm, đừng tưởng tui mới ra trường “dễ ăn hiếp” đâu nha, tứ đẳng huyền đai Thái cực đạo cũng chết dưới tay gái Bình Địng có võ gia truyền này, mấy em trai đừng có ở đó mà giởn mặt bầu cua với chị nha, Thiên Trang thầm nhủ.
Suốt buổi học thằng Tường rầu thúi ruột thúi gan, đã thiếu điểm còn bị thêm cái zero này chắc khó thọ quá, ngồi thẳng lưng mắt nhìn lên bảng chăm chú nghe cô giáo giảng mà nó có hiểu gì đâu, đầu nó quay cuồng với những suy nghĩ vẫn vơ.
o 0 o
… tiếng chuông tan học cắt ngang dòng giảng bài thao thao bất tuyệt của cô giáo nhỏ.
– Cuối tuần chuẩn bị bài tập trang …, thứ hai lên bảng giải. Thôi mấy em ra về.
Thu xếp sách vở, Thiên Trang đứng chờ đứa học trò cuối cùng bước ra khỏi lớp, rồi mới bắt đầu đi kiểm soát từng học bàn coi có đứa nào sơ ý bỏ quên đồ hay không, thói quen này cô có từ lâu. Thấy một gói nhỏ của đứa nào bỏ quên, cô cầm lấy mở ra xem, hình như là một xấp hình lưu niệm, tò mò cô lật một tấm lên nhìn thử …, hoảng hồn …, gấp lại …, cô đảo mắt nhìn ra cửa sợ bị bắt gặp, ngoài hành lang vắng tanh, yên tâm cô cúi nhìn cho kỹ, … mặt đỏ bừng, cô gói xấp hình lại định bỏ trở lại, nhưng không biết nghĩ sau cô rút vài tấm kẹp vô quyển sách, gói phần còn lại cô bỏ trở lại học bàn, quày quả đi ra như sợ người bắt gặp.
Ngoài hành lang cô gặp nó đang hối hả đi trở lại, thằng học trò lờ khờ bị cô “đì” suốt tuần qua.
– Thưa cô.
– Sao quay trở lại vậy ?
– Dạ em bỏ quên đồ.
Vậy đúng là của nó, đồ con nít quỉ, học không lo học, lo coi ba cái hình quỉ đó hoài, hèn gì hổng ngu sao được, Thiên Trang lầm bầm chửi thằng học trò.
… tắm rửa cho mát, ăn vài miếng cơm, Thiên Trang bật truyền hình xem phim khoa học giả tưởng Star Trek hay thường được mọi người gọi nôm na là phim “Lỗ tai lừa”, ngày thường cô thích phim này lắm, mà sao hôm nay đầu cô cứ nghĩ vẫn vơ, chiều thứ sáu muốn đi dạo chơi một chút cũng chẳng biết đi đâu. Từ miền Trung đổi về Sài Gòn chưa được 4 tháng, Thiên Trang còn lạ nước lạ cái, chưa quen biết ai ngoài mấy đồng sự cùng trường. Sinh ra ở Bình Định, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô được người chú nuôi dưỡng nên người và cho ăn học thành tài tại Huế, vừa tốt nghiệp ngành Sư Phạm cô đã xin đổi đi xa để được sống tự lập một mình.
Bức rức trong người, không còn hứng thú xem phim, chẳng biết làm gì Thiên Trang lấy sách ra đọc, chuẩn bị cho bài vở tuần sau, vừa mở sách một xấp giấy rớt ra làm cô sực nhớ đến mấy tấm hình hồi chiều lượm trong học bàn của thằng học trò, đồ con nít quỉ, tuần sau phải tìm cách phạt nó cho bỏ tật không lo học hành cứ coi ba tấm hình bậy bạ. Không biết sao mà có một trang sách đọc hoài không hết Thiên Trang bực mình buông sách, đứng dậy cô tới lấy xấp hình hồi chiều, nằm dài trên sa-lông cô lật từng tấm ngắm nghía cho thỏa tính tò mò, càng ngắm mặt cô càng đỏ, cái gì mà kỳ vầy nè, con nhỏ này lông lá um tùm, chẳng bù với cô …, lật tấm thứ hai cô há hốc miệng, cái này là … của đàn ông đây hả, trông gân guốc mà phát sợ, sao con nhỏ này dám cầm ngậm vô miệng vậy, lật tấm thứ ba cô bất giác đưa tay bụm chặt hạ thể sợ sệt, nó … làm dậy chịu sao nổi. Buông xấp hình, Thiên Trang hai tay bụm háng quay mình vô vách nệm, co người phòng thủ như sợ bị tấn công. Hồi lâu tính tò mò trổi dậy, Thiên Trang tự nhủ, mình đã 23 tuổi đầu, đã là cô giáo, sống tự lập một mình chứ có phải còn sống chung nhà với cô chú đâu mà cái gì cũng sợ cũng e dè, mấy thứ quỉ này cũng phải coi cho biết để trị mấy thằng học sinh chứ, nghĩ như vậy, cô xoay người lượm từng tấm lên xăm xoi ngắm kỷ. Tấm thứ nhất chụp một cô gái trần truồng, nằm chàng hãng, hai ngón tay banh hai mép âm hộ rộng ra, nó cũng giống y mình mà sao lông nhiều quá vậy, chẳng bù với mình …, tấm thứ hai cũng con nhỏ đó, tay cầm dương vật của gã đàn ông đưa vô miệng, hỏng biết nó làm cái gì vậy cà, chẳng lẽ hồi nhỏ chưởi lộn “bú cặc” là vầy đây hả, mà bú làm chi vậy, lắc đầ? không hiểu cô lật tiếp. Tấm thứ ba chụp gã con trai đang quì trên giường, hai tay dang rộng đầu gối đứa con gái, dương vật thụt vào âm hộ hơn phân nữa, à cái này chắc là làm chuyện vợ chồng đây, nhìn mặt con nhỏ lim dim chắc nó khoái lắm, hỏng biết dương vật của gã này mà thụt vô âm hộ của mình có được không ha, chắc đau đến la làng quá, mà hỏng phải, con nhỏ chịu được chắc mình cũng chịu được lo gì. Tấm cuối cùng nầy thấy mà ghê, gì mà giống như hai con chó vậy, con nhỏ lúc này tóc tay rả rượi ha, còn chúi đầu mắt nhắm nữa…, … rồi suốt đêm cô giáo Thiên Trang trằn trọc không ngủ, mấy tấm hình làm cơ thể cô ngứa ngái, làm khơi dậy trong cô sự thèm khát một hơi hám đàn ông, loại người mà bấy lâu nay cô trốn lánh. Mặc cảm mồ côi, phải ăn nhờ ở đậu, cô co mình trong cái vỏ ốc lạnh lùng, sống cô độc suốt quảng đời học sinh sinh viên, vài người bạn học có đeo đuổi nhưng vấp phải bức tường băng giá lạnh lùng, họ bỏ chạy hết trơn.
o 0 o
Tay xách bó rau, tay cầm cục thịt, Thiên Trang rảo bước về nhà.
– Đụ má mầy, dám giựt bồ tao hả.
Tiếng chửi thề inh ỏi, rồi tiếng ấu đả ạch đụi làm giựt mình cô giáo, quay lại nhìn cô thấy một đám ba bốn thằng đang hè nhau đánh một. Không biết chuyện gì, cô đứng lại xem, chừng thằng nhỏ bị đánh phá vòng vây tháo chạy, cô mới nhận ra được thằng học trò có mấy tấm hình làm cô mất ngủ cả đêm. Chạy tới gần chổ cô, nó quị xuống máu me đầy mình, co mình ôm đầu nó hứng chịu những cú đá dã man. Chịu không nổi, cô giáo xông vào can thiệp, chụp tay một thằng cô đá mạnh vô bụng thằng thứ hai, … bằng mấy ngón võ Bình Định đơn sơ nhưng điêu luyện, chẳng mấy chốc cả ba thằng ôm đầu tháo chạy, bỏ lại thằng Tường nằm lăn lộn một mình giữa đường nhựa. Lúc này trong xóm đã có một vài người chạy ra, định kêu xích lô chở nó vô nhà thương, thằng nhỏ chợt tỉnh, thều thào:
– Đừng vô nhà thương cô, em không muốn làm phiền má em phải lo lắng.
– Em bị đánh nặng lắm, phải vô nhà thương mới được.
– Đừng cô, em xin cô mà.