VN88 VN88

Chúng tôi địt chung một ả đàn bà – Truyện 18+

o O o
Chìêu thứ bảy, sau giờ làm việc ở văn phòng, Trần Lượm một mình lơn tơn đến Ouán Việt nàm trên ngã tư Brookhurst và Westminster, nơi đây tập trung rất đông khách đủ mọi tầng lớp. Gặp lại người bạn quen vừa đu llch từ Hông Kông trớ về, Trần Lượm than thở:
– Mình lúc này yếu lấm bạn ơi, mọi rân đêm bảy ngày ba, vô ra không tính. Nay chỉ mới một phần năm là nầm thở dốc, thuốc men chả có thứ nào thấm hết. …
Cùng tuồi trẻ với nhau, để cho Trần Lượm ta thán đã đời người bạn tên Vũ Công lên tiếng:
– Còn mụ ấy thì sao?
– Thiệt là lạ, nhìn bề ngoài cô ta rất tầm thường. Nề nếp và đầm thấm lầm. Nhưng “nội công mu pháp” thì lạ quá, cô ta đánh mình những chiêu thức hết sức kỳ lạ, khi nhập trận nhẹ nhàng bền bỉ. Không giống như các phụ nữ bình thường bắt mình phải xử dụng vũ khí khác ngoài phần cơ hữu. Cô ta tiến thoái thật, vô trật tự, nhưng mỗi chưởng đánh ra đêu làm lung lay đến trung tâm thần kinh khoái cảm của mình. Trần Lượm thờ dài kết luận: “Cái đó mới chết mình chứ.”
Nhìn dáng điệu uể oải gần nhưtuyệt vọng của bạn, Vũ Công muốn phì cười. Anh chàng rót đây ly rượu, trịnh trọng mời Trần Lượm:
– Cưa với tôi nửa ly này đi, xong rồi tôi bày kếcho.
Câu nói ngắn ngủi với âm thanh êm ái, nhưng đây hấp lựcvới Trần Lượm. Mắt anh ta rực sáng, chơi một phát gần cạn ly rượu của Vũ Công. Sao! Sao! Bạn đi xa về có gì lạ nói coi.
Vũ Công cười, không trả lời:
– Bạn ráng giúp mình chớ, để phe đực rựa mình yếu quá, thiên hạ cũng cười chung thôi.
– Có nhìêu cách lấm, gần đây tôi học được nhiều món võ rất lợi hại. Quen lắm mới chỉ vẽ lại thôi.
Nhìn khuôn mặt và ánh mắt “serious” của bạn, Trần Lượm nghĩ ngay anh chàng này nói thiệt. Lượm phang thêm mấy câu xề:
– Của mình không đến nỗi gì như “công ngủ giữa rừng thư’, nghĩa là lá vàng tơi tả trên đấu mà công cứ ngủ không cục cựa gì. Mình vẫn ờ mức bình thường, quá lắm là hơi xuống một chút, nhưng. mà mình hay ngộp nước lắm, mình lặn không được sâu và lâu, cứ chút xíu là phải chồi lên thở,ắm rong khi đó thì hồ lại thăm thẳm chìêu trôi. Mình cần bạn tiếp hơi để lặn sâu và lâu hơn, có như vậy mới đáng mặt thợ lặn. Nhiều lần em tỏ ra khinh bỉ mà mình cứ trơ ra, ì đó, tựmình tấn công rồi tự mình chết, trong khi em không mảy may trắc ẩn nào…

Vũ Công ngắt lời bạn:
– Thôi đi cha ơi, nghe cha kể mà phát chán. Cái dở của bạn là không tìm yếu điểm của địch, xáp trận là cứ tấn công tả bín lù. Phải tìm hiểu xem đich xử dụng loại vũ khí gì. Võ của họ thuộc trường phái nào. Ông bà mình hồi xưa thường nói:

Lá tre lá chuối
Con cá đuối sững sờ
Ép sông mép rạch
Con ngựa Hồ cũng gãy chưn.
Không phải đánh nhanh, đánh mạnh, đánh thô bạo là thắng. Phải như tiế~g đàn của nhạc sĩ Vô Thường: tỉ tê, rả rích mà nồng nàn, âm thanh lợn cợn mà nhức buết, chuyển gam khe khẽ mà sửng sốt. Nghệ thuật… phải nghệ thuật mới được.

Mấy lời giảng trừu tượng của Vũ Công khiến Trần Lượm càng nôn nóng thêm anh ta hiểu mơ mơ màng màng chứ không thu lượm được kết quả nào.
– Nói đại đi cho rồi cha nội, ông cứ lòng vòng làm mình ức thêm.

Vũ Công cười, đưa tay sờ râu mép. Mấy sợi râu cứng, mọc đều, tạo cho khuôn mặt Vũ Công một vẻ trầm mặc như một ông thầy thuốc Bắc. Nét đăm chiêu đó đưa người đối diện đến một niềm tin vững chắc.

Trần Lượm âm thầm trong bụng: “Mình gặp thầy thứ thiệt rồi.” Nghĩ vậy anh ta tự trách lòng: “Xưa nay mình cũng thường đàm đạo với Vũ công, vậy mà không biết anh chàng này ]à một tay kỳ tài. Tiếc quá, tiếc quá Vũ Công, một nhân vật di tướng ở quận Cam, thủ đô người Việt tị nạn. Bạn bè quen Công thường gọi anh ta là “Thổ Hành Tôn Ly Sơn”. Anh chàng có dáng vóc của một nhân vật trong truyện Tàu Người lùn, vai ngang, mắt sáng, có khả năng đi luồn dưới đất, thường gọi là độn thổ. Tính tình quá quắt nhưng lại rất từ tâm. Có rân gặp một nữ tướng rất hung hãn, coi trời đất bằn vung, thách Thổ Hành Tôn đấu trận. Thổ Hành Tôn luồn hoài dưới đất khiến bà đánh trật li chi. Cuối cùng, mệt quá, bà ngồi dưới gốc cây “tè” một phát. Bà này lại có cái tật, mỗi ìân “tè” như vậy thường nhìn nước tiểu mình để đoán hung kiết. Thổ Hành Tôn biết cái tật này của bà, độn thổ tới nơi bà ngồi, dùng phép làm cho đất cứng lại. Bà “tè” xong không thấy nước ngấm đất. Sợ quá, đứng dậy than thở: “Vận ta đã hết rồi. Thủy không nhập thồ, đại hung, đại hung…”

Thấy Trần Lượm có vẻ sốt ruột, khuôn mặt lại biểu diễn một đường rất ư đau khổ. Vũ Công thương hại vô đề:
– Anh không phải người bệnh, so với người bình thường, sinh lý anh hơi yếu. Thuốc men dành tri liệu, tăng cường sức lực cho bộ thận có rất nhìêu loại. Tôi chỉ anh một cách không cần phải thuốc men gì cả mà anh sẽ có sức dai,dẳng chiến đấu với đối phương thuộc loại có nội lực ngầm.

Hớp miếng nước, tằng hắng cho có vẻ đứng đắn, Vũ Công tiếp:
– Có một gia đình, tử nhìêu đời, sống rất cao tuổi thọ. Nhĩeu vi đàn ông trong gia đnh ấy đã quá bảy mươi mà vẫn cưới thiếp hăm ba, hăm bốn tuổi, sinh con đẻ cái đều đều. Tìm hiểu bí quyết nào tạo cho quý vị đó có một bộ thận siêu đầng như vậy, sau nhiều năm tháng người ta mới khám phá ra: gia đình này có nuôi một chuồng rắn ba loại: rắn Lục, rắn Hổ và rắn Rồng. Đàn ông trong gia đình đó thường xuyên cắn đuôi rắn để hút máu. Ba thứ máu phối hợp gọi là “Tam Xà Đởm”. Đây là một hỗn hợp kỳ diệu khiến cho người nào biết dùng tới sẽ trường thọ và rất mạnh về đường sinh lý. Mạnh một cách tự nhiên và trường cửu, không phải gượng ép như dùng các loại thuốc “Xây Xập Đì”, “Minh Mạng Hoàng đế toa”, “Thần Long Cửu Âm Trảm”, “Nhiếp Nhiếp Vó Cu Phi…” Vũ Công phán một hơi gần hai chục loại thuốc cường dương bổ thận làm cho Trần Lượm nghe choáng váng đổ mồ hôi hột. Nghĩ tới đường ăn chơi của mình thấy còn nhiều khuyết điểm quá. Anh ta ngắt ngang lời Vũ Công:
– Ông kể tôi nghe thiệt là hấp dẫn, nhưngg cái món rắn, bên đây rất là hiếm, biết tìm đâu ra?
Vũ Công không trả lời ngay vào điểm thắc mắc của Trán Lượm. Anh giảng giải thêm:
– Đừng nóng ông bạn. Chuyện gì phải biết tới nơi tới chốn.
Đưa đầu ghé sát vào mặt Trần Lượm, Vũ Công nhấn mạnh:
– Trong các loại sinh vật hung hiểm, rắn là loài bò sát sống rất thọ. Bình thường thì lừ đừ, nhưng khi gặp chuyện, chúng nhanh không ai bằng được. Nhất là sức mạnh của rấn tập trungvào đuôi chúng. Thận rắn nằm dính lìên với đuôi rắn. Người ta đẻ một rân có một hài nhi. Rắn mỗi rân đẻ một chùm trứng, nở ra từ 16 con đến 21 con. Rán con, khi ra đời có thể dùng đuôi bứng văng một gốc rạ.
Vũ Công gằn giọng: “Nó mạnh như vậy đó.”
Giọng Vũ Công trầm xuống, mắt nhướng lên, chân mày nhíu lại, kích thích một cách ‘]ạ lùng. Trần Lượm đờ người chu mỏ, thán phục một cách tuyệt đối. Tới đây Vũ Công ngưng nói, rút điếu thuốc châm lửa hút. Ý chàng ta là để cho Trần Lượm ngấm đấn những lời “vàng ngọc” vào não bộ. Giống như người ta đưa nước tới ruộng chờ đất ngấm vào. Lợi dụng dip xả hơi đó, Trần Lượm cũng bật quẹt rlt dài một hơi thuốc. Khói của hai người phun ra quyện lấy nhau thật là tương đắc Anh chủ quán Việt, thấy hai tay giang hồ luận kiếm có vẻ sôi nổi cũng tạt qua “ăn ké”. Sở dĩ anh chủ quán tấp vào, vi anh nghe lỏm bỏm được mấy toa thuốc “Hoàng Cu Trảm Điểu’.Đến lúc này, tự dưng có một số khách nam nữ khá đông bước vào quán. Vũ Công tử tốn hút thuốc, chưa chiu nói tiếp cái bí quyết “tam xà điểm”. Trần Lượm thì trong lòng cồn cào muốn hỏi tiếp. Vũ Công đưa tay lên che miệng: “Đang ồn ào quá làm sao hấp thụ được, tử tử tôi tính cho.”

Trần Lượm tiu nghỉu. Anh ta nổng lòng muốn biết ngay, dù khó khãn cỡ nào cũng phải dùng món võ này để thanh toán Ngọc, người đàn bà cực kỳ dễ yêu, bề ngoài êm ả như mặt nước hồ thu nhưng bên trong hết sức sôi nổi. Nghl tới Ngọc, lòng dạ Trần Lượm lăn tăn gợn sóng. Da thit nàng rất kỳ ảo, toát một mùi thơm đặc biệt, không phải của thảo mộc, cũng không phải của chim muông. Mùi nồng nàn ấy như cái khớp ngựa có thể làm cho người vướng phải mê mệt, phi trên đường xa gục chết lúc nào không hay. Bất giác Trần Lượm chép miệng: “Ngọc, Ngọc~ phen này em chết với ta rồi? Ông thầy Vũ Công sẽ hồi sinh nhân mã. Cuộc đua sắp tới chắc chắn em không bể mỏ cũng sưng mông…”

Trí tưởng tượng Trần Lượm bay xa về vùng trời nhà Ngọc, làm khuôn mặt anh ta khờ khờ như kẻ ở liêu trai. Hai con mắt Lượm lim dim, Môm há hốc, tới lúc Vũ Công chọc chàng, thổi một hơi vào mũi, Trần Lượm mới tỉnh thần, hắt xì một cái…
– Cha nội làm gì mà lờ đờ quá vậy?
Trần Lượm mờ mắt ra cười bẽn lẽn:
– Mình tưởng tượng lúc uống “Tam Xà Đởm”” của bạn xong thì mê ly quá.

Vũ Công buồn cười cho cái tính háo hức của Trần Lượm. Anh đưa tay nhịp nhịp xuống bàn tính toán…

Vũ Công là một nhân vật khá kỳ bí và đa tài trong nhĩeu lĩnh vực ở quận Cam này. Còn trẻ tuổi, thích ngao du và nghiên cứu về huyền bí. Anh ta chơi toàn với những người lớn tuổi hơn mình. Qua Mỹ rất sớm, đậu bằng cấp cao nhưng không chiu làm việc gì rõ ràng cả. Tính tình đìêm đạm đôi khi hung hãn bởi những “lăng ba vi bộ”‘của cuộc đời. Hàng ria mép của Vú Công có thể nói lên được đìêu đó: ớ ‘Vũ Công người ta tìm được một số kiến thức rất quái đản, nửa chính nửa tà. Chính thì rất chính, tà thì rất tà, thích nghi với cuộc đời ở mọi lĩnh vực. Bạn bè nhỉều người tìm một nhân vật trong kiếm hiệp để đặt tên cho Vũ Công, nhưng quả thật chưa có một điển hình nào khoác lên đúng cho Công cả.

Trần Lượm rất phục Vũ Công ở nhìêu lãnh vực. Mặc dù là bạn sơ giao, nhưng gặp phải thắc mắc về đường ăn chơi, Lượm vẫn coi Vũ Công là nhân vật “cứu bồ” thích đáng nhất. Bởi vậy bài thuốc “Tam Xà Đởm”” mà Vũ Công tiết lộ đã làm Trần Lượm lên tinh thần thấy ro. Ngặt nỗi Vũ Công lại nửa úp nửa mở, khiến Trần Lượm mất hứng.

VN88

Viết một bình luận