VN88 VN88

Chúng tôi địt chung một ả đàn bà – Truyện 18+

Năn nỉ là để cho đúng klểu cách nhu cương chớ trong lòng Trần Lượm đã chửi thề: “Mẹ khoái thấy mẹ mà còn làm bộ”. Kiểu luận giải của Trần Lượm cho thấy chàng ta còn rất nhìêu khuyết đỉểm. Đường ăn chơi của ông phụ tá luật sư thì nhìêu nhưng không có sâu đậm, nói theo kiểu bình dân thì có lượng mà không có phẩm. Anh ta nhin người đàn bà nào cũng như người nấy, nhất là anh đã từng đọc qua mấy cuốn sách viết về tình dục rồi cứ tưởng bở. Những khuôn thước của sách vờ so với đường đời khác xa một trời một vực. Mấy ông bà viết sách, chỉ huyệt này huyệt nọ, hạch âm, hạch dương loạn cào cào nhưng về đường tâm lý tình dục tbì dốt bỏ mẹ, đâu phải đàn bà, phụ nử là cái máy, bấm đâu sướng đớ. O nơi người dàn bà là sông núi rừngbỉển clla khoầi cảm. Mỗi người mỗi khác, có người lmg kiểu này, có người thích kiểu kia. Trần Lượm thấy má em ửng hồng, mắt em tròng trắng đảo nhĩeu tưởng ràng em chịu độ rồi làm tới. Không ngờ Ngọc còn rất bình tĩnh, thịt dê đối với Trần Lượm có hiệu lực tãng cường kích thích, nhưng với Ngọc coi như “nơ pa”.

Hành hạ Trần Lượm chút chút, rồi Ngọc cũng nghĩ lạì: “Dù sao anh chàng cũng đang lo cho mình sửa sác đẹp, vai vế trong xã hội mánh mung Trần Lượm cũng có thớ, cho chàng ta “in” cũng có nhìêu điểm lợi…” Bất giác Ngọc thở dài ra đìêu xét lại. Đối với Trần Lượm tiếng thở dài như vậy như một dấu .hiệu O.K.

Trần Lượm bỗng khoái chí tự ên một mình, anh ta làm một khúc hát khơi khơi. “Em ơi có bao lâu sáu mươi năm cuộc đời…” Chân chàng ta nhịp nhịp xuống thảm. Cảnh tình lúc bấy giờ thật là trái ngược. Thay vì Trần Lượm đìêu khiển trận đấu. Ngọc chủ động mọi bề.

Lên tới phòng riêng, Ngọc giả vờ như buồn ngủ sẵn từ hồi nào, nàng để nguyên quần áo đi phố, ngả lưng xuống glường, nàm lim dim. Cử như cô học trò non dại chưa biết trúng gió ái ân là gì.

Cuộc đời chuyển tông thật mau chóng, mấy năm trước đây, khi mới tới Mỹ đi ở share phòng người ta, rồi học Anh vãn, học lái xe, gặp thầy bói Phú Sĩ, Ngọc luôn luôn bi đưa đẩy vào tròng như một con mồi. Ai săn kiểu nào cũng được. Vậy mà bây giờ Ngọc đã là một kịch sĩ, giỡn cợt với kép Trần Lượm, một tay hảo hớn có hạng.

Trần Lượm ngồi trơ người suy tư đang nhớ lại bài học về cách thức nào cho ổn thỏa để tấn công vào thành trì kiên cố của lớp vải khá dày trên mình Ngọc. Bỗng Ngọc nghiêng mình xoay lưng với mông về phía Lượm một cách vô tình. Hình ảnh rất bắt mắt, giống như hai câu thơ được đọc trại đi của thi sĩ Nguyên Sa:

“Lưng em thon biến anh thành phạm tội
Mông em tròn sám hối mất trang kinh”

Trần Ngọc đưa bàn tay run run vì hứng cảm chớ không phải xúc động, chà chà lên mô xương mông Ngọc.

Chiếc mông tròn lững của người đàn bà ít hoạt động tình dục, các thớ th~t nàm theo trật tự cấu tạo của cơ thể với hơi ấm vừa phải làm ngài phụ tá luật sư sững cồ nước bọt, hai vai Trần Lượm chớp chớp như cánh bướm chuẩn bi bỏ vòi hút nhụy hoa. Trần Lượm vói tay tất bớt ngọn đèn trần. Ngọc lúc này không biết ngủ hay thức. Nàng im thin thít. Trần Lượm dùng chân đá nhẹ vào gót chân Ngọc, nơi đó có huyệt “khổng quỳ”, theo một cuốn sách giáo dục ái ân thì sẽ làm bụng ngườỉ phụ nữ thót lại. Bụng mà thót lại lưng qùân sé được nới rộng và như vậy… dễ hơn.

Bình thường, Trần Lượm háo sắc, háo dục một cách kinh khủng. Vậy mà đêm nay chàng ta tự dưng e dè nhút nhát. Hơi thở phập phồng của Ngọc do Trần Lượm thấy rô bụng nàng thót lại, lưng quần nới ra, nhưng Trần Lượm vẫn chưa dám dùng bạo lực bàn taytuộtxuống. Đèn phòng bây giờ đã mờ đi, mép hông Ngọc trấng bóc nổi lên. Trần Lượm chiêm ngưỡng một cách trầm lặng. Một lúc sau chàng ta đưa tay đặt vào chỗ cần đặt. Ngọc cựa mình, nàng lăn nhẹ qua một bên. Như thằng ăn trộm, Trần Lượm giựt tay ra, hai bàn tay trở nên bơ vơ, chàng ta xua tay vào nhau tìm hơi nóng, theo thói quen, mỗi lần gặp trở ngại, Trần Lượm đưa hai tay áp vào má mình, xong vuốt vuốt trên đó như một lời an ủi “ráng nghen con, từ từ rồi thày sẽ tính…”

Tiếp đó, Ngọc lại lam một cử động khác, nàng co hai cẳng lên, thành hình chữ V, hình ảnh của một con tôm càng nàm chờ nướng, nàng ú ớ mấy lời nho nhỏ chừng như đang mớ một đìêu gì đó. Trần Lươm lợi dụng ngay âm thanh này, hỏi khẽ:
– Lạnh hả Ngọc?

Không có tiếng trả lời, Trần Lượm kéo nhẹ hai chân Ngọc thẳng trớ lại. Lạ lùng ngay, gân đùi nàng lại kéo bật lên, cứ như vậy dùng dàng mấy phút. Ngươi đàn bà này quái lạ thiệt, mấy lần trước đâu có rắc rối nhưvầy, bữa nay em trở chứng hay sao ấy mà”. Trần Lượm lạl suy nghĩ một kế hoạch khác, tìm cách nào hòa đồng cho ồn tbỏa, chỉ sợ hấp tấp quá, em lên cơn thức dậy đuổi về thì coi như “thuỳên về bến không”. Trần Lượm không ngồi nữa. Chàng ta nhẹ nhẹ nằm xuổng sát vào Ngọc, mặt chàng áp vào cổ nàng. Chàng bất đâu trả những bài học đã từng áp dụng vớl đàn bà con gái khác. Lượm chu chu mỏ thổi hơi vào hai đường gân cổ Ngọc, thổi thật đều những dòng hơi được vuốt nhọn làm một số lông tơ nơi cổ Ngọc rung rinh. Nếụ ai thấy được hoạt cảnh này, sẽ thiệt là buồn cười cho ngài phụ tá luật sư” Anh ta nhấm nghiền mắt, hít thở đều đặn, đâu óc tưởng tượng bởi những khoái cảm đâu đây. Đó là bài thuật thôi miên bằnghơi, mà trong sách dạy thôi miên hướng dẫn. Một người muốn thôi miên một sinh vật phải tập trung nhãn lực vào mất đối tượng. Trí não phải vận dụng tưởng tượng thật mãnh liệt tới lúc nào mà mình muốn điều gì thì đối tượng phải nghĩ đến đìêu đó. Ở đây Trần Lượm đang nhìn vào ót Ngọc, nên thuật thôi miên bằng nhãn lực không còn áp dụng được. Chính vì vậy, Trần Lượm muốn dùng hơi thở được vuốt nhọn để thổi vào cổ Ngọc, gìống một nghệ sĩ đang chơi sáo dọc, ém hơi rồi phun ra. Trần Lượm nhắm mất tưởng tượng đến nỗi sung sướng tột độ nào đó. Hy vọng Ngọc
cũng sẽ bi ảnh hưởng theo. Quả nhiên sau màn thôi miên hơi này, hai vai Ngọc có chao đảo, nàng lắc lác theo kiểu đuổi ruồi. Trần Lượm càng thổi mạnh hơn, nghĩ rằng em đã thấm thuốc. Ngọc rùng mình một phút. Không hiểu bới nhột hay khoái cảm. Hai chân nàng duỗi thẳng ra. Bất thần xoay về phía Lượm ôm ghịt lấy cổ ngài phụ tá luật sư.

Trần Lượm như chiếc thuyền gặp cơn nước lớn, khoái quá, chàng chèo chống trên sóng nhấp nhô mình Ngọc. Nước vỗ vào mạn thuỳên kêu bì bõm, chàng ta chèo bàng tay lẫn bằng chân, chòi đạp liên hồi, nhịp trống nơi ngực Ngọc hòa điệu theo cũng rất nhịp nhàng. Điệu hò cấy lúa trên giường kéo dài gần ba mươi phút đồng hồ. Dĩ nhiên Trần Lượm trớ thành tả tơi hoa lá. Chàng nằm thẳng cẳng thở hắt ra. Buồng phổi nhưbị ép lại khó chiu. Cảnh huống này xác nhận thêm một ìân nữa về chuyện mấy ông đực rựa thường hay ăn nói ngược ngạo. Khi ngồi tán dóc với nhau cứ hay nói: “Con này, con kia bị tao rồi’. Sự thật, bình thường trong cuộc giao đấu phòng the mới biết ai “bị” ai. Ông Trời nhìêu lúc cũng bất công, hễ kẻ nào hăm he một ngươi khác, đến hồi kết cuộc thường là thua bại.

Trong khi đó, Ngọc vẫn bình tĩnh, bước xuống giường đến tủ lạnh uống một hơi nước mát, còn lấy đem tới giường cho Trần Lượm một ly khác. Nàng hỏi như trêu chọc?
– Sao khỏe không anh?
Cố gắng trả lời: “Ăn thua gì.” Thật ra, Trần Lượm đã tiu nghỉu như con chim se sẻ trúng gió không còn cựa quậy gì được nữa. Để chống đở miễn cưỡng sự
thua kém của mình, Trần Lượm khe khẽ ngâm câu thơ tiếu lâm:

“Em giàu em có hột xoàn
Anh nghèo anh có cây cui
Một mai bóng xế trăng lui
Hột xoàn em tối, cây cui anh còn!”

Cô thư ký cũng hòa vào cái vui của chủ. Mặt cô ửng đỏ hồng khí. Cô nghĩ tới sốtìên đã cho Trần Lượm mượn, cộng vào tìên lương mấy tháng sẽ được trang trải, cô nở nụ cười tươi rói.
“Sông có khúc, người có lúc”, thời vận Trần Lượm đang tới lúc bốc nổ. Lìên mấy ngày sau đó, Trần Lượm vớ phải mấy cái “case” đụng xe khác thật thơm. Có thóc thì mượn được lúa dễ dàng: Chàng phụ tá luật sư tung tìên xài vung vít. Không những trả trước tìên sửa sấc đẹp cho Ngọc, Trần Lượm còn bỏ tìên ra cho em sửa chữa lại nhà cửa.

Ý định lúc đầu: Cặp Ngọc để moi địa, nay đã biến khỏi trí não Trần Lượm. Ngài phụ tá luật sư nhất quyết dừng bước giang hồ nơi người thiếu phụ hơi quê mùa nhưng đáp ứng toàn vẹn được vấn đề chăn gối. Trần Lượm dọn nhà về ở chung với Ngọc, không kể số gì đến sự dị nghị của người đời.

ông trời quả thật ninh đàn bà. Dù đã qua bao nhiêu trận mạc, nhan sắc Ngọc mỗi ngày mỗi phây phây ra. Đồ nghề của nàng không cần ướp nước đá cũng cứ tươi rói hoài. Trong khi đó Trần Lượm mãi mê leo đèo tuột’ dốc, sưc khỏe suy nhược đần. Thần khí mỗi ngày mỗi tiêu hao tiều tụy. Nhìn chàng ta lúc nào cũng lờ đờ như buồn ngủ. Bạn bè biết Lượm mê man trận mạc phí sức quá độ, mỗi người bày chàng một bài thuốc bổ thận, hy vọng “phe ta” phục hồi phong độ. Đa số cũng từhọc lỏm bỏm mà ra, cho nên, dù Trần Lượm cốgắng thi hành bài bản, kết quả cũng không có là bao.

VN88

Viết một bình luận