Nỗi mừng vô mánh còn đeo đuồi Trần Lượm từ văn phòng tới đây chưa tan hết~ Chàng ta hí hửng xin lồi Ngọc. Bắt tay Hổng Diễm, sướng ra mặt chàng dùng ngón trỏ khều khều nhẹ vào lòng bàn tay Hồng Diễm ra đìêu “yên chí đi”.
Trời cuối năm, tối đến rất mau. Vừ’a lái xe, Trần Lượm vừa nán nắn túi, hai trăm cộm cộm khiến Trần Lượm nghĩ đến chuyện đưu Ngọc đi ăn. Xe cũng sắp tới ngã tư Newland và Magnolia. Không cần hỏi ý kiến Ngọc, chàng ta quẹo nhanh vào trước cửa quán Hồng Liên. Một quán thit đê nổi tiếng “ôngxực bà hỉ- chàng ăn nàng khen ngon”. Lúc này Ngọc cũng vừa cảm thấy đói được đưa đi ăn thiệt đúng ý nàng, nhưng Ngọc vẫn giả đò khách sáo:
– Chưa về hả anh?
– Anh mời em ăn cái đã.
Hai người bước vào quán. Khách khứa nơi đây có vài người quen Trần Lượm. Họ bắt tay nhau chào hỏi vui vẻ Đang lúng túng chưa biết giới thiệu Ngọc thế nào cho ồn. òng chủ quán, một tay tiếp khách sành điệu giải vây dùm Lượm:
Chào ông bà phụ tá.
Lượm chọn bàn nơi góc có cây kiểng che, kéo ghế cho Ngọc ngồi trước. Hai tấm thực đơn được đưa ra. Biết nơi này Ngọc còn xa lạ. Trần Lượm gọi món ăn, vừa giới thiệu:
– Dê ở đây h.t sẩy đó em.
Vừa nói, Lượm vừa liếm liếm môi ra đìêu khoái tỉ. Để tỏ ra mình quá quen thuộc nơi này. Trần Lượm không cần nhìn thực đơn, gọi ngay món “dê nướng vỉ”. Anh ta còn dặn thêm chủ quán “Nhớ trúng bài bản nghe ông chử’, Chủ quán cười xã giao, đưa ngón tay cái lên trời: “Hết sẩy ông phụ tá”.
Ngọc thắc mắc, chờ chủ quán quay lưng, hỏi nhỏ Trần Lượm:
– Món gì nghe lạ quá vậy anh?
Chỉ chờ có vậy Trần Lươm tán:
– Món này rất thích hợp với phụ nữ, nhất là rất bổ da. Em ăn rồi sẽ thấy hồng hào tươi mát.
– Nhưng mà em chưa quen.
Rồi em sẽ quen em khoái cho mà coi.Người hầu bàn đứng cạnh đó, nghe hai người đối đáp phì cười châm vô:- Thịt dê ngon hơn mọi thứ thit khác, lại bổ nưa.Bàn bên cạnh cũng đang dùng thit dê. Nhưng là “dê tìêm thuốc bẩc”, mùi thơm từ đó bay sang thơm phức, Sẵn dịp, Trần Lượm giải thích luôn:
Sau món “dê nướng vỉ” anh mời em món “dê tìêm thuốc bắc”.
Để tỏ ra mình là tay sành điệu. Trần Lượm trả bài luôn một hơi:
– Món “dê tìêm thuốc bẩc” có đủ ngũ hành trong để kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Đã từng là vợ của thầy Phú Sl, mấy chữ này Ngọc nghe quen quá, nàrlg quay qua bên cạnh nhìn lẩu dê, nhíu mày nghĩ ngợi. Biết Ngọc thắc mắc, Trần Lượm giải đáp luôn:
– Em nhìn kỹ coi: câu tạo của lẩu dê thật là tuyệt điệu: cái bếp nung là kim, trong lẩu có mộc là thuốc bắc, giữa mộc có thủy, nhờ hỏa đun sôi, còn thổ… Tới đây Trần Lượm ngập ngừng, cơ hồ anb ta đang “bí” chưa biết tìm đâu cho ra chất thổ, anh ta cương luôn:
– Cái nắm tay người ta cầm hoài, sinh ra đất dính hai bên chéo mép nồi, đó là thố.
Bản chất bẻm mép của người phụ tá luật sư trở lại rất nhanh nơi Trần Lượm. Đáng lẽ nếu chịu khó ăn học, với tài ứng đối này, Trần Lượm có thể thành một luật sư cự phách. Thực ra bài học kim mộc thủy hỏa thổ, Trần Lượm nghe người ta giải thích cho điếu cày thuốc lào, nay mang ra áp dụng cho lấu dê rất là gượng. Nhưng để tỏ ra mình là tay tham bác, chàng ta “xạo” một cách ngọt xớt. Ngọt còn hơn nước lèo lẩu dê.
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, nhìêu với Trần Lượm, Ngọc hãnh diện rõ ràng, nàng ngước mắt nhìn chàng khâm phục người kép trẻ đẹp trai thông thạo sự đời. Nàng đâu có biết, Trần Lượm đang có ý ăn thua đủ với nàng tối nay, sau bữa thịt dê. Món ăn tùy thuộc vào tâm lý rất nhìêu. Người ta đồn ăn thịt dê đàn ông sẽ “hăng độ” ghê lắm? Trần Lượm cũng nghĩ vậy, cho nên lúc nào cần xuất quân ra chưởng, phải làm tí thịt dê cho tăng thêm sức lực. Chàng ta quên rằng: nếu dê khiến cho dương thịnh thì âm cung cương. Chàng ãn dê có “ép-phê” thì nàng cũng lên ga theo, chỉ khác có đìêu: dê thuộc dương mà chỉ có dé đực mới dữ dằn. Mỗi sáng, chàng dê làm gác cống, bắt tất cả mấy nàng dê phải nộp mạng trước khi xuất chuồng. Bởi vây, dê đực bao giờ cũng kém tuổi thọ hơn dê cái~ Chưa tính tới chuyện mấy ông ấn Độ nấu cà ri cũng thường chỉ thích thịt mấy ông dê đực thôi, còn mấy bà dê cái được tha bống để nặn sưa… Luật trời đất cũng rất công bằng: “Vui nhìêu chết sớm”… là vậy…
Quả thực yếu tố tâm lý trong vấn đề ẩm thực cũng rất mạnh. Sau vài món thit dê, chả bỉết có hiệu qủa không, nhưng lòng Tr,ần Lượm rạo rực, chàng ta chỉ muốn sớm đưa Ngọc về “động hoa vàng” để thử sức. Làm thêm chaỉ bia cuối cùng cho tăng t’lêm độ nóng. Trần Lượm gọỉ tính tíền, cho “típ” thật xộp, rồi chở Ngọc về nhà, Lúc ngồi trên xe, Lượm đã ra chìêu lả lơi âu yếm, một tay lái xe, còn tay kia thỉnh thoảng bóp đùi non của Ngọc. Ngọc dù sao cũng chưa quen mấy với lối cọ quẹt phóng khoáng như vậy, thay vì lê tê mê.nàng cảm thấy nhột. Mấy rân nàng gỡ tay Trần Lượm ra. Anh chàng phụ tá ]uật sư thì lại cứ tưởng em làm bộ, lâu lâu lại quơ quào moi móc. Xe tới cái ngã tư có “Stop Sign” bốn bên Trần Lượm thắng vội khiến Ngọc chúi đâu về trước. Nàng càu nhàu:
– Anh, ẩu quá.
Tiếng “ẩu” của nàng tới hai nghĩa. Trần Lượm cứ nghĩ rằng Ngọc ám chỉ về kỹ thuật lái xe. Anh ta tiếp tục khều móc cho đên khi xe tới nhà Ngọc.
Căn nhà mới mua, nằm gần bỉển, lối cấu ruc cung thật thuận lợi cho việc riêng tư. Tất cả phòng ngủ nằm trên tầng hai, phía dưới là phòng khách. Trần Lượm đi phía sau, dùng tay đẩy đẩy Ngọc lên lầu. Ngọc khó thêm: “Cái thằng cha này, cổ chút thịt dê vô làm như lửa đốt.
Thực ra sự giao du mật thiết giữa Ngọc với Trần Lượm cbưa tới độ như vợ chồng, những cử chỉ như vậy không thích hợp với sự từ tốn của Ngọc. Nàng muốn đâu phải vào đó, còn tương lai nữa chứ. Giữa hai người, gần đây đi lại với nhau như tính cách bồ bịch, thỉnh thoảng “nực gà” nàng cũng dành cho Trân Lượm vài ba lân “xì hơi”, thường là ban ngày. Chưa bao giờ Trần Lượm được cho ở lại đêni trong nhà nàng. Vậy mà hôm nay Trần Lượm lại đay đẩy nàng lên lầu, kiểu ông chồng đẩy bà vợ. Trần Lượm bị mất điểm nhiều với người đẹp. Để tỏ thái độ không vừa ý.
Ngọc khựng lại, nàng buông mình xuống chiếc love seat nơi phòng khách, đưa tay vén lại mớ tóc đang xõa xuống trán. Trần Lượm cụt hứng, anh ta cũng ngồi theo. Quan niệm về tình dục tân thời của Trần Lượm đã bị ảnh hưởng sâu đậm theo lối Mỹ. Hơn nữa từ lâu nay, những lúc làm ăn có tiên Trần Lượm chơi toàn với đào nhí không, họ cũng có cùng lôl nhìn và cách chơi giống chàng. Nghĩa là khi muốn thì a lê hấp “bụp, bụp”, đánh nhanh đánh mạnh, đánh táo bạo theo kiểu thời giờ là tiền bạc. Đàng này Ngọc đã là một đàn bà hai con, nàng có lôi chững chạc của một thiếu phụ. Như một bài luận văn thời học trò, có mở, có luận, rồi có kết. Đâu phải bạ đâu phun đó. Ở ngoài đường, hoặc nơi công cộng, Trần Lượm chủ động trong mọi kiểu cách. Nay về tới nhà, mà là nhà của Ngọc. Nàng cần ra vẻ chủ động mới được.
– Bữa nay em mệt, cần nghỉ sớm, anh chơi chút rồi về nghen.
Nghe lời đuổi khéo, Trần Lượm toát mồ hôi, cung kiếm đã lên dàn nạp, bây gỉờ bất thun lại thì thấy mẹ rồi “Con này bữa nay làm sao ấy”. Trần Lượm nhướng mắt nhìn thẳng vào Ngọc, đo lường lại xem nàng nói chơi hay nói thiệt. Thấy cử chỉ có vẻ phản đối của Lượm. Ngọc mỉm cười giả lả.
– Chớ bộ anh tính ngủ lại đây sao?
Đàn bà dốt nát đến đâu cung vậy họ có một bản năng đặc biệt, bắt mạch sự thèm khát của đốỉ phương rất nhanh. Như trong trường hợp này, những câu hỏi của Ngọc đối với Trần Lượm là trúng ngay chốc. Vậy, nhưng mà rất khó trả lời. Bởí vì chỉ cần vụng về là có thể “xách xe không chạy ra về”, và lâm vào cảnh:
“Tay mềm năm ngón mưa đan
Ôm thân cúi cứng giữa tràng giang xanh”
Trần Lượm xuống nước:
– Anh cũng mệt lắm cho anh nghỉ ngơi đây đi.