Tâm ý của Đức thật kín đáo, dấu diếm tuyệt đối, điều này nếu để lộ ra thì thế nào Hoa cũng sỉ vả chàng. Hoa lúc nào cũng coi Đức là của riêng mình. Hoa với Đức xứng đôi vừa lứa lắm. Dưới mắt người đàn bà, khi đã yêu rồi thì mọi thứ đều vừa vặn, không có gì chênh lệch cả. Ai cấm một mụ đàn bà “bốn mươi mí” yêu một thanh niên trẻ măng như Đức? Trên sân khấu cải lương cũng như sân khấu cuộc đời có gì lá cách biệt đâu? Hoa nhớ lại bà Bảy Phùng Há sau khi sáu mươi mấy tuổi, đóng vai đào lẳng ba mươi tuổi với kép Thành Được cũng ác liệt đê mê quá chừng. Khán giả ai cũng mơ có được một ngươi yêu sắc vóc vẹn toàn của bà Bày Phùng Há, theo Hoa, nhiều người bây giờ cũng ngắm nhìn mối tình nàng với Đức mà thèm thuồng chảy nước miếng. Hoa ôm giấc mơ tình ái so le này như người nghiện say men thuốc, đê mê trong sự huyền ảo có thực..
– Ê Đức, bắt đầu từ giờ phút này, tao phải gọi mày bằng danh xưng gì cho nó hợp mậy?
Trước khi leo lên xe đến nhà Hoa, tự dưng Tuấn Ngựa đặt Đức trước một câu hỏi hóc búa làm Đức lúng túng chưa biết trả lời sao.
Đức ngập ngùng:
– Thù cứ theo cái kiểu Mỹ, mày gọi tao là “you” là được rồi.
Thấy câu trả lời có vẻ cứng, Đức bồi thêm:
– Tao thấy thằng Mỹ nó dùng đại danh từ hay thiệt. Già trẻ lớn bé gì đều dùng một chữ thân thiện được cả. Mỹ với Tàu nó gần nhau ở cái dạng đại danh từ “you” hay “nị”, nó giống nhau ở chỗ đó. Vừa thân thiện, vừa giải quyết dễ dàng cái chuyện lung cũng “giai cấp”…
Truyện Người Lớn
Share Phòng Share Tình 2
Đánh Giá: / 0
TệTốt
Trang 12 Trên 14
Tuấn ngựa phục sự tính toán quá lẹ của thằng bạn. Anh ta tán thưởng ngay:
– Từ ngày mày cặp với con mẹ Hoa, tao thấy mày tiến bộ hẳn ra. Người ta càng yêu càng ngu, còn mày càng yêu càng thông minh. Tao thiệt phục mày sát đất.
Xuống xe, Đức đi trước, Tuấn Ngựa chậm rãi đi phía sau. Anh ta ngắm nghia lại kiểu phục sức của mình . Mặc dù đã qua không biết bao nhiêu mối tình với các đào nhí, nhưng lần này Tuấn Ngựa cảm thấy thực sự hồi hộp . Đối với Tuấn, đây là một “Mission”, phải cố gắng tận dụng khả năng để hoàn tất. Hơn nữa, đối tượng mà Tuấn phải chinh phục hơi khá đặc biệt: Hồng vừa đẹp, vừa lai hai dòng máu, gia đình thuộc loại khá giả. Điểm then chốt thúc đẩy Tuấn phải tận lực chiến đấu là vị mẹ của Hồng: Hoa đang cặp bồ với Đức, bạn Tuấn. “Rước” được Hồng, sẽ làm Đức-Hoa thắt chặt thêm mối tình so le. Chỉ có một điểm mà Tuấn Ngựa cảm thấy kỳ kỳ là nếu mai mốt “rước” được Hồng một cách “chính thức” thì Đức trở thành “ông già vợ” ghẻ của Tuấn một cách ngon ơ.
– Ê, ráng nhen mậy!
Đức ngoái đầu lại, vẫy tay gọi Tuấn tiến lên. Đã gần đến cổng nhà Hoa. Đức muốn nói nhỏ một điều gì với Tuấn Ngựa nhưng sợ có ai ngoài sân nhà nghe thấy nếu Đức làm vậy.
– Từ từ để tao lấy “phông” cái đã.
Tuấn Ngựa trả lời Đức với giọng hơi gây.
– Em Hồng giống mẹ nó lắm, thích nổ và gợi chuyện ăn chơi nhẩy nhót, mà ráng mà gãi đúng chỗ ngứa của em nghen mậy.
Đức dịu giọng ghé vào tai nói nhỏ với Tuấn Ngựa.
Giờ giấc lúc này trở nên nghiêm trọng. Tuấn Ngựa không thèm trả lời bạn. Anh ta bung hai ngón tay vào nhau kêu một tiếng “bốc”. Cái kiểu bày tỏ này theo Đức hiểu ngầm là: “Chắc ăn lắm rồi.”
Sau một đợt chuông reo, người đàn bà xuất hiện ở trước cổng nhà. Bà ta mặc áo thun cộc tay với chiếc quần Jean đắt tiền. Bà tha thướt như một con rắn uốn mình chờ ruồi. Nhìnphớt khuôn mặt của người đàn bà, Tuấn Ngựa thấy bà ta còn trẻ lắm. Chỉ riêng có Đức là hiểu được lý do nào Hoa khiêu gợi như vậy. Hoa thuộc loại phụ nữ hồi xuân, được cung phụng đầy đủ về mặt vật chấn, được chất xanh tô bồi kỹ nên ấm áp lạ thường. Gần đây Hoa còn nhờ thuật xâm nhan sắc sửa đổi những đường nét trên mặt và cơ thể bà. Tất cả những lông lá, màu sắt trên mặt Hoa, từ chân mày, lỗ mũi, cái môi, cái miệng, khoé mắt, nụ cười đều được rebuilt từ bàn tay của các phù thuỷ “xâm xỏ.”
Hoa sửa đổi kỹ đến đỗi cái gì trên khuôn mặt bà cũng hồng, cũng đỏ, cũng xanh, cũng xám hết. Lúc bà buồn, mắt bà cũng long lanh, môi cũng hồng, khoé mép cũng cười. Nếu ví khuôn mặt Hoa như một loại máy trình diễn nhan sắt thì đúng hơn. Nó vô tri vô giác làm sao ấy. Nhiều khi buồn rầu âu lo thấy mẹ mà môi cứ hông, miệng cứ cười, mắt cứ sanh. Ngủ dậy chưa đánh răng, còn ngá lên ngáp xuống mà mặt mày như đã đánh phấn tô son rồi. Giả cái kiểu này chán thấy mồ. Người đàn bà đẹp, quyến rũ là nhờ ở tính linh động, khi nhíu mày, khi sụp mắt, chứ cứ trơ lúc nào cũng chuan bị show-up thì còn ra cái chó gì; chẳng khác nào con búp-bê chạy pin. Mai này mấy ông thẩm mỹ viện chế thêm loại máy sửa tiếng nói giọng cười, lúc đó hốt bạc mấy bà còn đã nữa.
Vừa mở cửa, vừa cười làm dáng, Hoa trách móc:
– Mấy “ngài” giờ giấc lôi thôi quá, chờ cả tiếng đồng hồ mới thấy đến.
Đức đẩy cửa ật vào trong, nói lí nhí xin lỗi.
– Đức phải chờ thằng Tuấn Ngựa…
Chợt biết mình lỡ lời, Đức lắp bắp chữa lại:
– Mình phải chờ chú Tuấn, chú kẹt có cái hẹn với bà dì nên đến hơi muộn.
Lúc bấy giờ, Hoa mới dường như để ý tới người đứng phía sau Đức:
– À, chú Tuấn đấy à?
Bà ta làm bộ ngắm nghia Tuấn từ đầu tới chân, xong buông một câu phê phán:
– Coi cũng được, còn trẻ mà chững chạc.
Tuấn lấy điểm ngay:
– Cám ơn cô, Đức còn chững chạc hơn Tuấn mà.
Hoa xì một tiếng, lên giọng:
– Chững chạc gì ông cụ non này? Nhờ tôi chỉnh hoài mà cũng chưa tới mức được.
Ý Hoa muốn Đức phải có tâm hồn của kẻ bốn mươi tuổi, nhưng mang thể chất và sắc vóc của một chàng 22. Đức còn mắc cỡ khi gọi Hoa bằng em, còn e dè trong những cuộc đi chơi với Hoa ở chỗ đông người. Như vậy Đức chưa thoát. Đức chỉ thích gần Hoa trong những nơi u tối lờ mờ, nhất là Đức hay dùng chữ “vay mượn”, mỗi lần cần Hoa chi “tại.” Nghĩa là Đức còn khách sáo, Đức chưa dám chuốt hẳn đôi đũa yêu đương của hai người sao cho hết so le. Chừng nào Đức gọi hoa bằng “mình”, đeo eo each Hoa đi giữa đường phố, và ôm hôn Hoa một cách thích thú nơi đông người, lúc đó HOa mới ăn chắc là Đức đã thực sự “yêu” nàng. Yêu mà còn run, còn nhát, còn sợ dư luận thì chỉ mới là yêu nửng chừng, yêu tạm bợ. Theo Hoa, nếu Đức dám bày tỏ cái yêu thứ thiệt trên mọi khía cạnh với bà, Hoa sẽ tổ chức một cái đám cưới linh đình cho thiên hạ lé chơi. Thiên hạ hết dám coi thường cái con “HOa Mồng” này. Hoa vẫn bị tụi bạn xồn xồn cho nàng cái hỗn danh “Hoa Mồng Gà”. “Đồ mấy cái con lấy chồng ngoại chủng, cũng bày dạ98t Hoa này Hoa nọ, mồng gà, hoa khế thì có.”Hoa nuôi trong lòng nỗi căm thù cái bọn dã9 từng trêu chọc Hoa, khinh khi Hoa, nói hoài tụi nó mới chịu tha cái tên “Hoa Mồng Gà” và để rút ngắn lại còn thành hai chữ “Hoa Mồng”.
Trong lúc chờ Hoa trang điểm, Tuấn Ngựa có vẻ sốt ruột vì chưa thấy Hồng xuất hiện. Hắn đứng lên ngồi xuống, đi vòng vòng phòng khách, hết nhìn cái này lại ngó cái khác. Biết tính bạn, Đức nhỏ giọng, trấn an:
– Mày làm cái gì mà như ngựa đói không bằng, từ từ rồi cũng xong thôi.