VN88 VN88

Chúng tôi địt chung một ả đàn bà – Truyện 18+

Cuộc đời chiêu đãi của em Ngọc Thạch lên rất nhanh, vì bản chất của ngƯời Miên lai, em ăn tiêu rất tằn tiện. Phần em không thuộc loại bấp dẫn nên không có “kép ruột” nên cũng không bỉ moi tìên. Chiêu đãi ngày xưa là một nghề rất gay cấn, cho nên em chiêu đãi nào ăn khách cũng điều có “cận vệ” để giải quyết những bất trắc trong nghề nghiệp đi tối về khuya. Riêng nàng Ngọc Thạch với thân hình rắn chắc, bắp thịt gân guốc, lại thêm thuở nhỏ thời còn ở Trà Vinh, có vô “cà tha” nên chuyện côn đồ chặn đường bắt mánh cũng không có xảy ra cho em. Đồng tìên kiếm được em chơi hụi sinh lời. Từ đó, chỉ mới có mấy năm hành nghề chuốc rượu, em có một số vốn kha khá. Em bèn lên giai cấp chủ quán lúc đó có phong trào thương phế binh vùng dậy cắm dùl, em Ngọc Thạch cặp bồ với anh thương phế birth Nguyễn Hổ. Nguyễn Hổ kiếm một miếng đất ở gán Ngã Bảy, trên đường Lý Thái Tổ, quận Mười, Saigon. Nơi đó nàng Ngọc Thạch dựng lên một quán bia ôm với bảng hiệu tên nàng. Quán Ngọc Thạch tuyển được rất nhìêu chiêu đãi đẹp và duyên dáng cho nên đã thu hút rất đông khách chơi. Mặc dù lối bố trí trong quán rất sơ sài, mái tôn và vẩch tôn với mấy ngọn đèn màu tiểu xảo. Thực ra với lối xây dựng trống trải như vậy, lại là một ưu thế chọ bà chủ Ngọc Thạch. Khách vào quán nhậu mà lạnh lẽo quá, phải uống nhiéu rượu để lấy lại thăng bằng nhiệt lượng. Lại còn cần có em liên tục để ngồi lên đùi lên vế. Lấy hơi người hòa đồng tình ái.

Quán Ngọc Thạch chỉ có hai chục thước vuông mà nuôi tới hai mươi em chiêu đãi. Cũng bởi số lượng người chuốc rượu đông như vậy, nên khách nào vô cũng được tiếp đãi thỏa mãn. Nghc bia ôm Việt Nam từ lúc mở ra tới năm 1974 là một nghề mà chính quyền coi như là bất hợp pháp. Họ gọi đó là những động mãi dâm trá hình”. Mấy ông cò muốn hốt chùng nào cũng được, nếu khéo lfo lo lớt thì sẽ yên ồn làm ăn. Quán Ngọc Thạch thì nhờ uy danh Nguyễn Hổ, một thương phế binh “cùi không sợ lở”, yếu tốnày làm cho mấy ông cò cũng e dè, chính vì vậy mà tìên “trà nước” cho mấy ông “xếp” cũng đỡ phần nào. Quán bia ôm thời đó có lối sinh hoạt như mấy phòng trà. Nơi nào nổi tiếng có ca sĩ hay, tiếp đãi nồng hậu thì khách chơi đồn đãi thăm viếng tấp nập. Quán Ngọc Thạch thì có em Hoàng Lan, Ngọc Hoa, Yến Thơ.., Ôi thôi, quá trời toàn những nàng chuốc rượu diễm kiều làm việc cho quán Ngọc Thạch chẳng những được tìên hậu hỉ mà vê mặt “hành chánh” cũng rất là an tâm. Thường thường lâu lâu mấy ông cảnh sát mở cuộc bố ráp bắt mấy em chiêu đãi hành nghề “mãl dâm trá hình”, nhưngvới quán Ngọc Thạch, ông chủ Nguyễn Hổ đều được báo trước. Vì vậy các em chiêu đãi tránh được cảnh bị xúc lên xe đưa về bóp ngủ đêm.

Làm ăn nghề nào cung vậy, phải có thời có thế. Quán Ngọc Thạch có đủ cả hai yếu tố này nên phát đạt hẳn ra. Con Thạch Búp Miên lai ngày nào vai u thịt bắp da đen má cứng, khi được khá giả thì bắt đầu đi mỹ viện sửa sắc đẹp cho dễ coi hơn. Sau màn cắt mắt, sửa mũi, căng bụng, vá mông, giờ đây đã coi “đỡ” thấy rõ!

Hồi tướng tá còn quê mùa xấu xí, đám đàn ông chỉ chơi với Thạch Búp qua khoái cảm uống rượu. Khi Thạch Búp là chủ quán, rồi nhan sắc sửa chữa lại, em coi cũng được. Từ chỗ đó, mấy đấng Tử Hải bèn bắt đầu gấm ghé dòm ngó. Thằng chồng hờ Nguyễn Hố mặc dù thuộc loại dao búa, nhưng cũng bị em cho de dần. Nguyễn Hổ cũng không phải là tay vừa, anh ta biết cải sự nghiệp của quán Ngọc Thạch có được “vàng son” ngày hôm nay là do tay anh tạo ra phần lớn, cho nên trước khi ra đi, anh đặt điều kiện bắt em Thạch Búp phải bồi thường. Để khỏi bị quấy rầy làm khó làm dễ, Thạch Búp bấm bụng “chi” cho Nguyễn Hồ mớ tìên để mua lại sự độc thân của nàng. Khi biết chắc chắn Ngọc Thạch không còn ràng buộc gì với Nguyễn Hổ, đám khách chơi bắt đầu tấn công mạnh bà chủ quán. Không cần biết quá khứ của em là gì, “bà chủ quán là được rồi.” Tâm lý dân chơi bia ôm là như vậy, chỉ muốn được cặp bồ vớỉ bà chủ qụán là oai rồi, cho dù “bà chủ” ấy cà chớn, thất học, hay gì gì đi nữa, cũng được các em chiêu đãi kiêng nể.

Suốt mấy năm của tuối thanh xuân, Thạch Búp biết thân phận mình, cắm đầu cắm cổ làin ăn. Khi tìên bạc có, đáng vẻ cũng tươm tất, Thạch Búp bắt đầu quan tâm tới tình ái. Thạch Búp bây giờ đang ở thế thượng phong trong việc chọn lưa kép. Ngoài ra, theo đồn đãi trong giang hồ, thì mặc dù em hành nghề chiêu đãi đã mấy năm rồi mà em vẫn còn “gin.” Điều này có thể đúng lắm mà em “gin” thiệt. Bởi vì lúc em còn làm ở quán bia ôm, nhan sắc em quá tệ, khách tới với em chỉ uống rượu tán láo vui đùa. Còn chuyện ngủ đêm ngủ ngày, thiệt không ma nào thêm rớ tới. Khi cặp với Nguyễn Hổ, anh thương phế binh đao to búa lớn thiệt, nhưng chàng ta thuộc loại “liệt xuân biến lão còn nhỏ tuổi mà quẹo cu lác như ông già”. Những may mắn đó, khiến nàng Thạch Búp lăn chai. Sống nơi chốn “hồng trần” mà vẫn còn “gin” cũng do trời khiến mà thôi.

ất cả những “ấm ức” ấy, những “oan trái” ấv càng khiến tình dục tãng trưởng mạnh bạo nơi lòng người thôn nữ Miên lai. Giờ đây có đủ đìêu kiện, nàng phải hưởng thụ trong lựa chọn kỹ càng.

Trong đám khách chơi quán Ngọc Thạch, nàng chấm một anh chàng Trung sĩ Hải quân “Tám Lụi” tương ròm ròm, ít cươi ít nói, nhưng cộc cằn và gan dạ, lại có lối chơi rất phong lưu. Bạn bè gọi anh là Tám Lụi và anh có biệt danh này nhờ thành tích rất dữ dằn. Trước đó anh đã đâm một tay anh chị bự miệt Chợ Lớn ba dao mà không chạy. Sau màn blểu diễn đẹp mắt đó, anh được mọi người kiêng nể, kể cả ông xếp tàu “Commandant” Cửcủa anh ta, cũng rất khoái, và dành cho Tám Lụi mọi dễ dàng trong công tác.

Mỗi khi tàu cặp bến Saigon, Tám Lụi có mặt thường xuyên ở quán Ngọc Thạch mỗi đêm. Đôi mắt Tám Lụi đẹp có một lối nhìn rất thu hút, cùng lối chơi rất đàn anh, khiến cho bà chủ Ngọc Thạch lưu ý. Con tim nàng rung động lủc nào không hay. Nhìêu đêm uống quá chén, Tám Lụi say lướt khướt. Nàng Ngọc Thạch đến tận bàn săn sóc chàng ta. Đám chiêu đãi trong quán, qua kinh nghiệm nghề nghiệp đều biết rằng bà chủ đã yêu. Từ chỗ đó, họ rất ái ngại mỗi khi đến hầu bàn cbo Tám Lụi. “Của bà chủ đó nghen”, các em xì xầm như vậy để báo động nhau: “Chớ làm mất lòng bà chủ.”

“Khi đã yêu thì mơ mộng nhiều”, con Thạch Búp ngày nào ăn to nói lớn, khui bia bằng răng nay trở thành nhu mì đìêm đạm. Nàng đối xử với đám chiêu đãi cũng rất ngọt ngào. Khi cửa lòng đã mở, người phụ nữ như có một luồng gió mát thổi vào. Em Ngọc Thạch giờ đây dịu dàng tha thướt, cầm ly uống rượu cũng sợ ly đau. Ngọc Thạch bỏ cái tật khà hơi mỗi lần nốc cạn ly. Tất cả cử chỉ. “thơ mộng” đó, tựu chung nàng đều muốn được rớt vào cặp mắt Tám Lụi, anh Trung sĩ Hải quân hào hoa phong độ. Để hỗ trợ cho bà chủ chiếm trái tim người hùng, đám chiêu đãi mỗi lần gặp Tám Lụi đều gọi nhẹ nhàng là “ông chủ”. Mỗi lần như vậy, anh Tám chỉ mỉm cười không nóì gì, nụ cười khó hiểu, thâm trầm, khiến cho Ngọc Thạch nức lòng thêm.

Mặc dù là tay có máu giang hồ nhưng màng lưới tình ái của Ngọc Thạch bủa vây mỗi ngày một chặt. Rốt cuộc Tám Lụi cũng thấy xiêu lòng. Chàng ta bỗng thấy ở Ngọc Thạch có những nét đáng yêu. Đêm đó, sau một chầu rượu với bạn bè hải quân, Tám Lụi say kịch liệt không còn biết trời trăng gì, cả đám bạn bè của Tám Lụi cũng “quỷnh” hết. Giờ đóng cửa quán đã đến, Ngọc Thạch quyết định “mình ên” đưa Tám Lụi về nhà “săn sóc.”

Sau một chầu đầp khăn nóng, uóng nước chanh, rượu Cũng giã bớt chựt xíu. Tám Lụi mớ mắt đã thấy mình nàm yên ốn trên chiếc giường nệm với “drap” màu hồng. Bên cạnh là nàng Ngọc Thạch phe phẩy quạt gió. Nàng đưa tay vuốt trán Tám Lụi ra vẻ âu yếm. Ông thần men cùng họ với ông thần tình dục, ổng còn ở trong người Tám Lụi khá sâu, chẳng nói chẳng rằng Tám Lụi vòng hai tay níu cổ Ngọc Thạch ghì xuống, anh hôn tới tấp kiểu đang nhậu. Rõ ràng nàng Ngọc Thạch còn “gin” thiệt, mang tiếng gái bán bar, rồi chủ bar, nhưng trong đời nàng chưa trải qua cuộc tình thứ thiệt nào. Lúc trước khách chỉ bẹo má, bóp chân, cùng lắm là sờ ngực. Nhưng những cử chỉ ấy không phải do tình yêu thúc đẩy Ngọc Thạch trơ như đá không một chút cảm xúc nào. Đàng này, Tám Lụi là người đàn ông mà nàng đã si tình từ lâu. Luồng dương điện của người đàn ông này biến chuyển cực kỳ hung hãn. Nơi nào trong người Ngọc Thạch được Tám Lụi va chạm đến đều nhúc nhích, cương cứng: Nàng rùng mình, giựt tay giựt chân một cách vô trật tự. Mọi huyệt khoái cảm trong người Ngọc Thạch giương ra khắp nơi. Đôi lúc nàng cảm thấy xốn xang như có sợi chỉ luồn vào trong đa thịt. Chính Tám Lụi cũng không ngờ “bà chủ bar” mà còn giữ được nét kích thích sơ đẳng đó. Say thì say, nhưng sau một chầu hôn hít, vò đầu bẻ tay, Tám Lụi bỗng tỉnh dần. Ông thần men đã bị thần nhục dục đuổi chạy đi đâu mất. Qua màn giáo đầu với kinh nghiệm giang hồ, cho phép Tám Lụi biết chắc rằng người đàn bà mà chàng đang ôm trong tay thuộc loại “mới tinh”. Tám Lụi giảm lại tốc độ hoạt động. Thay vì nồ máy cho tàu chạy, chàng Trung sl Hải quân bèn buông neo từ từ. Chàng chậm chạp tới độ sợ neo lún sâu quá sẽ thốn lòng đất? Cuộc đời nghĩ thật trớ trêu, thay vì như những em chiêu đãi khác, tài nãng võ học của Tám Lụi được thi thố dễ dàng hơn, bởi đối thủ xứng tay vừa chân, những miếng “kim kê áp não”, “mãnh hố tầm sào”, “song long quá hải”, “xay luau”, “mèo bú vú mẹ”, chàng sẽ tấn công tới tấp, đánh tàn bạo, đánh lorlg trời lở đất đánh tàn chi quái đao. Đàng này em Ngọc Thạch còn “gin.” Đụng đâu em cũng giựt mình, rờ đâu em cũng rên rỉ. Lòng yêu hoa trong người Tám Lụi nối dậy. Anh nhẹ nhàng phơn phớt, anh mằn mò với kỹ thuật vỡ lòng “bắn chín tlìêm ở quân trường,” đôi khi áp dụng cả kiểu phất cờ trên boong tàu. Chỉ mới vậy thôi mà em Ngọc Thạch đã oần oại, mắt nhướng lên muốn rách cả mi. Ouần thảo vòng ngoài chỉ mởi mười lăm phút, nàng Ngọc Thạch đã tả tơi hoa lá. Nhìêu khi nàng kêu nhột, kêu thốn. Đến khi nực quá Tám Lụi chuẩn bị đánh vào khu “tam giác tử tbần” để dứt điểm,
đánh bằng súng đạn cơ hữu của chàng, chàng bỗng cảm thấy mình bỉ trở ngại. Bây giờ Tám Lụi mới thấy cái thất lợi của sự”vô bi”. Là một quân nhân hải ngoại, cách đó ba năm, Tám Lụi có xuất ngoại đến Thái Lan lãnh tàu. Tại đây, Tám Lụi gặp một số dân chơi rủ rê anh “vô bi”. Vô bi là một môn võ học độc đáo của Thái Lan. Dùng đó làm vũ khí chống đỡ, đánh đấm với gái giang hồ. Nói nôm na là làm cho cây súng cơ hữu của người đàn ông tăng thêm hỏa lực khi tấn công mấy chị em ta. Cây súng bình thường thì như ai cũng biết, do ông trời cấu tạo, na ná giống nhau hết. Ở ngay đầu nòng có một vòng che hỏa lực. Muốn vô bi thì mấy trự đàn ông phải xẻ ở đó một vết cắt, nhét vào đấy một hòn bi nhỏ, cỡ loại đạn của “bạc xe đạp”. Vài ngày sau, vết cắt lành lại, viên bi nằm trong đó luôn. Khi tác chiến, viên đạn theo lớp da di động, có sức cống phá mãnh liệt, làm cho đồn bót của đối thủ bị cấn mạnh. Người phụ nữ khi gặp loại vũ khí này tấn công luôn luôn ở thế bị động, họ có cảm giác như thốn thường trực, thốn trong sung sướng êm dịu. Trên đây chỉ là nói về phía đối thủ trúng bi thuộc loại gái giang hồ, hay dân chơi thuộc dòng họ bà Võ Hậu, chớ với đàn bà con gái bình thường, nhất là với em mới như nàng Ngọc Thạch, loại vũ khí “vô bi” của Tám Lụi sẽ là một hung thần kiểu trời đánh thánh đâm, gây nhìêu đau đớn đến thảm khốc. Biết như vậy cho nên Tám Lụi, một dân chơi có lương tâm, bắt đầu ưu tư khi thọc hỏa lực vào vòng đai “origin.”

Ngọc Thạch thì không biết vậy. Cuộc chiến đang ngon lành nàng chuẩn bị đợi cuộc pháo kích chính thức đánh vào hậu phương nàng, thì Tám Lụi khựng lại ra chìêu suy nghĩ. “ủa, cái anh này, sao tự nhiên muốn nghỉ giải lao?” Nghĩ vậy, Ngọc Thạch quan sát lại cơ thể của mình, có thể có một vết sẹo hay điểm xấu nào làm cho anh chàng ta mất hứng chăng? Trời sinh nàng Ngọc Thạch cũng lạ. Mặt may tay chân thì ngâm ngâm đen, nhưng phía bộ đồ lòng thì phơn phớt trắng, ởvài nơi khác ửng hồng nức nở. Chân nàng dài, lúc sau này nhờbớt lao động cho nên thon thon trường túc nhất là phần mông nàng, không có va chạm với đàn ông cho nên cứng săn lên, giống mấy người con gái mìên biển nhờ đôi chân đi nhấn cát nên no tròn, mặn mà miền thùy dương.

Đời của Tám Lụi bao nhiêu nãm cát bụi giang hồ. Mười tám tuổi đã biết bẻ măng háỉ lưu, vậy mà chàng ta lại chưa bao giờ rớ trúng một em “gin”, bởi vậy khi gặp Ngọc Thạch trong tình trạng này, Tám Lụi đâm ra lúng túng. ông bà mình hồi xưa nól rất đúng, Quanh co của cuộc sống ăn thua ớ sự “mớ hàng”. Nhất là trong vấn đề ái ân, hay có “huông” lầm. Thời mới vào Hải quân, bạn bè rủ rê Tám Lụi đi “phá trinh”. Họ nhè dẫn Tám Lụi lên miệt “Ngã ba Chuồng Chó” Hạnh Thông Tây, gần Trung tâm Tiếp Huyết Gò Vấp. Ở đó, Tám Lụi bi một em giang hồ đã điểm” khiên chàng “đứt chỉ cà tha”. Tám Lụi nào có vui sướng gì cái buổi hôm ấy? Trai tân gặp gái giang hồ đem nạp cho em cái “tiết trinh” đáng gìá rlgàn vàng. Cũng từ cái “huông” đó, sau này cặp bồ cặp bịch, bắt bò lạc tùm lum nhưng toàn gặp mấy em “xí mứng” bể ống trước rồi. “Cuộc đời mình chắc phải lên hương,” Tám Lụi mừng thầm, Bà chủ bar mà còn giữ ‘gin” chắc là phải hên lắm. Nghĩ như vậy, Tám Lụi đâm ra e dè, nhẹ nhàng như cánh bướm đáp xuống nụ hoa. Những bài bản kinh nghiệm trong đời sống gối chăn, Tám Lụi ném qua một bên. Anh ta mày mò nhẹ nhàng từ tốn kiểu người ta lột vỏ bánh tét. Nói cho đúng hơn, Tám Lụi trở thành một thợ bơm bánh xe đạp. Anh ta nhún nhẩy đều hòa. Mỗi lần Ngọc Thạch nhăn mặt là Tám Lụi hãm bớt lại, giống như người ăn trộm sợ chủ nhà la sảng.

Riêng Ngọc Thạch bao nhiêu năm chờ đợi chỉ có ngày nay nàng cốgắrlg hòa nhập với cuộc vui, vậy mà vẫn cảm thấy lợn coin. Nàng nhớ thời còn nhỏ, rất sợ mấy ông thầy chích, nhìn thấy cây kim là ớn lạnh rồi, chỉ mong sao ông Y-tá phóng mẹ nó vào da thịt rồi tới đâu thì tới. Ngọc Thạch nhắm mắt chờ ông thầy chích Tám Lụl đâm lút cán kim bơm thuốc. Tám Lụi lại từ từ cọ quẹt cử chỉ này khiến cho Ngọc Thạch vừa khó chlu, vừa nhức nhối. Đến khi “con ong đã tỏ đường đi lôi về, cả hai cùng thở phào sung sướng, còn hơn trút gánh nặng ngàn cân hồi hộp. Phía bên ngoài buồi ấy, tự dưng mưa trái mùa đồ xuống. Tiếng mưa lộp độp trên mái ngói tạo thành âm thanh rả rích, phía bên trong cặp tình nhân tha hồ tưởng tượng cảnh bồng lai, có gió mát trăng ngàn, có ticng dế nỉ non, có con chim kêu, con cu hót, con gà gáy, con chuồn chuồn cắn rốn, tái tê cụp lạc. Khác với người nữ bình thường, vứa bi mở cồng đào nguyên thì rơi vài giọt lệ tiếc nuối, nàng Ngọc Thạch bẽn lẽn cười, nụ cười kiêu hãnh:
“Anh thấy em chưa, tất cả đời em là của anh rồi đó.”
Hình ảnh bà chủ bar chàng ăn trãn quấn ra khỏi mát Tám Lụi. Nàng chỉ còn là một thục nữ đa tình, vừa trao gởi cải hồng nhan cho hiệp khách:

Bên song cửa dáng ai ngồi
Anh đưa tay móc miếng mồi hồng than
Rung rinh tay móc miếng mồi hồng nhan
Có cây đẫm ướt, mắt chan chứa tình

Còn Tám Lụi thì trong lòng khoái cảm, chàng ta cố moi óc nhớ lại bài thơ của Đinh Hùng:

Ta đặt em lên ngai thờ nữ sắc
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa
Ta sung sướng thở lấy hồn trinh tiết
Ôi tê tái cả mình em ra huyết
Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Nhắm mắt lại để hồn theo mộng ảo
Em nhăn nhó ta lắc đầu thương thảo
Em thở khì, ta lại hung hắng ho
Em thẳng người ta lại muốn nằm co
Em nức nở, ta thuyền ra cửa biển…

VN88

Viết một bình luận