Để tạo cho em có một quan niệm về đời sống bên đâyvà cũng để “hù” người đẹp thêm, Trần Lượm tiếp:
– Cái quan trọng ở xứ này là phải có nhìêu tìên!
Có tìên rồi thì sao cũng được.
Thủy gật đầu ra điều hiểu ý. Đồng thời liếc Trần Lượm một phát bén như dao như muốn nói: “Anh là người có tiền, phải hôn?”
Xe đậu trước cửa trung tâm. Trước khi rời xe, Trần Lượm gớ gạc. Anh ta lấv tay vuốt vào tóc Thủy:
– Tóc em bay rối tung hết rồi!
Mấy người tỵ nạn học trò đứng gần đó nhìn cảnh này đâm thèm thuồng. Có một cô họctrò trố mắt nhìn Thủy hồi lâu rồi bật tiếng gọi:
Thủy, Thủy phải Thủy ở B5 Thái Lan không?
Thủy quay lại nhìn. Nàng ôm châm lấy người bạn:
– Trời ơi, Thi đấy hả? Qua lâu rồi sao còn học vậy bồ?
Nói chuyện với Thủy mà Thi cứ nhìn Trần Lượm, ý chừng đang chờ một sự giới thiệu. Thủy hiểu ý, vừa nắm tay bạn, vừa nói:
– Anh luật sư Trần của mình đó!
Thi cúi đầu chào với dáng vẻ hơi khớp. Nàng ta muốn hỏi Thủy: “Anh là anh làm sao?” nhưng e dè nên lại thôi.
Bây giờ Trần Lượm mới chợt nhớ, bỏ quên cái “Samsonite” trên xe, nên lật đật quay lại để lấy! Sẵn dịp đó ngài phụ tá bèn làm một màn biểu diễn bấm cái “control an toàn” nơi tay, chiếc xe rú lên báo động. Bà con đứng gần đó lé mát hết ráo?
Lợi dụng ngài phụ tá đang còn ở trong xe, Thi hỏi nhỏ Thủy:
– Hồi ở đảo mình đâu nghe Thủy có anh bên Mỹ?
Thủy chắc lưỡi ỡm ờ:
– Thì anh bà con đó mà…
Giọng Thủy đãi ra, hãnh diện một cách sung sướng. Thi cười cười, ra vẻ sành đời:
– Chà, lẹ qúa vậy, mới qua mà có kép ngon quá há…
Thủy không trả lời, nàng nói trống không:
– Ăn thua gì Thi, rồi bồ cũng vậy thôi! Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Thủy vẫn cho rằng kiếm được một người như Trần Lượm để làm kép ở xứ Mỹ này cũng khó lắm!
Trần Lượm biết hai người phụ nữ đang bàn tán về mình. Anh ta cố tình lục xạo một ít đồ đạc trong xe để câu giờ.
Sau khi gởi gấm “cô em” cho ông phụ tá trung tâm dạy ESL, Trần Lượm ra về, trong lòng khoan khoái.
Chàng ta nghĩ ràng đã có đlểm với em, bây giờ việc cần thiết phải làm tiếp theo là làm sao trong kế hoạch dưa Thủy “vào hạ” mà tránh khỏi cặp mắt theo dõi của Ngọc. Đây là một trở ngại cũng không phải là nhỏ.
Trần Lượm tạt xe qua tiệm “Food To Go” của Ngọc. Ngườl đẹp đang mệt mỏi bận rộn mua bán nhưng thấy ông bồ phụ tá tớl cũng rán nở nụ cười gọi là “nhớ quá”! Mà Ngọc nhớ thiệt, từ ngày có Thủy qua ở chung nhà, Trần Lượm vịn vào cớ đó nên không ở lại đêm thường trực. Mà cũng vì vậy, tâm hồn phơi phới xuân tình của Ngọc trở nên trống trải. Hồi đó, khi chưa có Thủy, thì trung bình một tuần ông bà cũng “du dương” với nhau mấy trận. Cỏ cây hoa lá sông nước lúc nào cũng xao động, và đời sống trở nên có ý nghĩa “có làm có ăn”. Hơn một tuần qua, Trần Lượm chỉ đến thăm nom nàng như một người khách quen không hơn không kém. Kềm hãm lòng rạo rực của lửa tình là một trong những khó khăn của người phụ nữ đang sung sức. Người đàn bà khác với máy móc, máy móc càng xài càng mòn càng xấu, trong khi đó đàn bà thì trái lại. Thiếu chất đàn ông thì trờ nên héo hắt, có vẻ meo mốc hơn.
Còn Trần Lượm với chủ tâm “đớp” Thủy nên chàng ta cũng tìm cách lơ là với Ngọc để chtmg tỏ ta đây cũng biết chọn lựa. Mấy đêm ngứa nghề không có Ngọc, Trần Lượm cùng bạn bè đưa nhaú đi du hí mấy quán bia ôm ở vùng Long Beach. Tại đây có Loan, tiếp viên mà cũng hành luôn nghề đấm bóp rất khoái ngài phụ tá. Loan là gái bán bar có nhan sắc, lại biết nghề ca hát. Em biết một số bản nhạc tủ, chỉ chờ khi có Trần Lượm là lên bục gỗ ca gởi tặng. Nhất là bản “Mười Năm Tình Cũ” của Trần Quảng Nam, khi hát em sửa lời lại rất là phù hợp với hoàn cảnh kim tiền thời đại:
Mười năm không gặp tưởng tiền đã hết
Anh đi chơi xa tưởng đời đã tiêu
Như thân em đây đói hoài vẫn đói
Đêm đêm bia ôm vói tay móc tiền
Mười năm cách biệt tưởng chừng đã dứt
Nhưng ODP khiến em tới rồi
Con thơ mang qua một bay năm đứa
Welfare cho chung có một ngàn thôi
Chỉ một ngàn thôi thân này kể bỏ
Vợ lớn đã qua vợ nhỏ xin chừa
Thân ốm ho hen hai bà một lúc
Ốm yếu xanh xao đời kể như tàn…
Ngoài nhan sắc và giọng ca tài tử Loan rất giỏi về nghề “bắt đia”. Khách nào đã đến với Loan rồi thì kể như đời… tàn một kiếp mai. Nhưng đối với kép Trần Lượm, Loan lại tỏ ra có cảm tình rất đặc biệt…
Ở tại quán, dù khách đang đông, gọi Loan tới tấp, nhưng em chỉ khoái ngồi bàn với Trần Lượm, dù ngài phụ tá chi tiền không đẹp mấy. Trần Lượm có nghệ thuật tán gái rất ly kỳ, anh ta có đủ chiêu thức với đủ thành phần phụ nữ ở các giai cấp trong xã hội. Dân có chữ nghĩa, có nghề ngỗng, anh tán êm đềm lả lướt. Dân giang hồ tứ chiến, Trần Lượm cũng đớp chát đúng điệu. Khả năng gợi tình bằng miệng của Trần Lượm không phải tầm thường. Loan khoái Trần Lượm là ở chỗ đó, cho nên sau khi hết giờ, quán đóng cửa, Loan thường rủ Trần Lượm về nhà. Apartment một phòng ở đường Willow, nơi trú ngụ của Loan và đứa con bốn tuổi, nhưng đêm đó trở thành một sân khấu vũ Sexy. Hai người vật lộn tử đêm tới sáng. Thật ra, với Loan, Trần Lượm không có tình yêu nơi đó. Hứng thì bụp, giải sầu chứ không mặn nồng mấy. Cũng chính bởi yếu tố tâm lý tình dục không thuận lợi trong lòng chàng ta, nên mỗi lúc đánh trận Trần Lượm rất “dài dòng” đôi khi luộm thuộm. Về phía Loan, thì nàng cho rằng người đàn ông này có khả năng tác chiến thâm sâu, thường thì khi lên sân khấu tác chiến, bản nhạc “bặt bặt” em hát đã dứt, nhưng Trần Lượm thì chưa thấm thía gì. Anh vẫn cứ tiếp tục đàn, đàn đủ điệu, nhưng dây cũng chưa chịu đứt, trống không chịu bể thùng. Trung bình thì Loan phải hát sáu bản thì Trần Lượm mới ngất xỉu có một lần. Ông trời sinh ra đàn ông cũng kỳ. Ái ân có yêu đương trong đó, dù võ sĩ nhà nghề, kinh nghiệm trận mạc kình thiên động địa cũng hò dô ta đứt chỉ cà tha. Còn nếu yêu đương miễn cưỡng, đối tượng người nữ không có sức hút tình cảm thì dù cho trời chuyển mưa, mây kéo tới kéo lui, sấm chớp ầm ầm mà nước không chịu trút xuống. Những đêm ở nhà Loan, Trần Lượm thuộc loại đàn ông này. Còn Loan thì ôi thôi, hết lời ca ngợi. Trần Lượm là bữa giỗ lớn đầy đủ thức ăn cao lương mỹ vị cho nàng gắp nàng và. Từ đó, hễ đêm nào ngài phụ tá đến với em, chẳng những tốn ít tìên mà còn được ớ lại rất lâu. Sáng hôm sau, Loan van còn uể oải nhức đầu bởi ảnh hưởng những trận đánh so le tình cảm trong cuộc chiến gối chăn.
Mệt mỏi cỡ nào, khó khăn cỡ nào, Trần Lượm cũng quyết tâm “chớp” cho bằng được em Thủy. Hơn ai hết, chàng ta biết rằng cần phải có nhìêu tìên. Đông địa thì trở ngại nào cũng vượt qua, rắc rối nào cũng tháo mở. Kể cả Ngọc, người đàn bà tình nhân, chi của Thủy. Dùng đô-la trám mắt em, em cũng sẽ bớt tạo nhiều phìên phức. Quyết chí như vậy, Trần Lượm bắt đâu mở rộng chuyện làm ăn. Ngay đến chuyện phi pháp. Trần Lượm dùng ba tấc lưỡi và vị trí làm ăn của mình, đến bà Hai Mãng Cầu một nhân vật chuyên cho vay tìm sòng bài, để cầu cạnh mượn nợ. Có tìên sẵn, Trần Lượm sẽ bung ra cho đám em út đi kiếm mối đụng xe, chuyên môn trong nghề gọi là “lính”.
Bà Hai Mãng Cầu là một tên tuổi lừng lẫy ở quận Cam, lùng lẫy về nhiềtl mặt. Nghe đến tên bà, nhìêu người rung rời cả tay chân. Bà là dân Trà Vinh, cha Miên, mẹ Việt. Thuở nhỏ, bà có tên là Búp, Thạch Búp. Cha mẹ chết sớm, bà lưu lạc lên Sài gòn, nhan sắc thuộc loại kém cỏi, vóc dáng hơi cục mịch, lúc đó nghề bia ôm đang thịnh hành. Thạch Búp theo sự hướng dẫn của bạn bè, nhào vô nghề chiêu đãi. Em Thạch Búp trong các quán Minh Nguyệt, Hồng Loan, Kim Chi… không thuộc loại ăn khách vì nghề chiêu điều phải cần nhan sẩc và duyên dáng, ăn nói đậm đà, nhưng bù ]ại trời thương cho em có khả năng uống rượu rất chì. Nhờ khả năng này, em rất hợp gu với mấy trự lưu linh. Bàn khách nào cần uống rượu giải sầu là có mặt em. Em khui rượu bằrlg răng rất ngọt. Cứ mỗi lần em nhấp răng một phát, khách lại chi tìên típ. Nhìêu em chiêu đãi khác thấy em làm ăn kiểu này cũng phát ham, nhưng làm sao sánh nổi với hàm răng trâu của em? Hơn nữa, gặp mấy trự thất tình, cần “trăm phần trăm”, em làm cái rốp. Bia khui, tiền ra, và em đêm nào cũng kicm được đông “địa”. Chỉ mới hai năm hành nghề, Thạch Búp đã là một tên tuổi trong làng bia ôm. Cái tên Thạch Búp nghe quê mùa đã được dấu kín, thay vào đó là nàng chiêu đãi Ngọc Thạch. Ông bạn nghệ sĩ Khả Năng thời còn sống cũng hay lân la mấy quán bia ôm, rất khoái nàng Ngọc Thạch khi vào quán rượu, chàng ta có tính hay đánh cá, hỏl có ai bồng nổi chàng không? Thế là em Ngọc Thạch ẳm lên cái một. Tiền thưởng cho em cũng
không phải là ít.