VN88 VN88

Chúng tôi địt chung một ả đàn bà – Truyện 18+

Trong khi Trần Lượm tê lê mê với những ý tưởng quái đản, thì Ngọc cũng đã đời theo hơi nồng của máy sấy phà ấm vào tận chân tóc. Hơi nóng truyền xuống lỗ tai, nang ]ùng bùng một chút cấm giác. Bất thần Trần .Lượm gọi tên “Ngọc” rồi im bặt: Ngọc quay lại thì Trần Lượm nhoẻn miệng cười tình. Con mắt nàng liếc xéo phía Trần Lượm thành một đường thật bén. Trần Lượm hách xì, nhột nhột nơi cổ. Hình như vì chàng cố đè nén lòng dục đang muốn bật dậy.

Thuốc của Vũ Công bày cho Trần Lượm, quả thật có “ép phê”. Chưa vào trận mà chàng ta đã thấy người nóng rang. Ngọc còn mặc quần áo hẳn hòi mà Trần Lượm lại có cảm tưởng nàng đang trân truồng, anh thấy nơi Ngọc lồ lộ những đường cong bén nhọn, vùng rất xuân tình nơi nàng sùng sục linh động lạ thường. Đàn bà rất nhạy cảm, thấy Trần Lượm trăn trở kỳ lạ, Ngọc hiểu ý và biết chàng ta đang đòi hỏi “xáp chiến”. Ngọc lờ đờ đi ]ại giường:
– Anh làm gì mà như lên cơn động kinh vậy?

Trần Lượm “ờ, ờ” lấy lệ, chàng ta không biết phải đối đáp sao cho đúng với tâm trạng hiện tại “loạn cào cào”, của mình.

Ngồi nhẹ xuống giường, Ngọc mở một nút áo gần cổ, đưa tay chà lên mô ngực, kiểu người ta massnge cho máu chạy đều. Trần Lượm lấy cẳng khều ngang eo ếch Ngọc, hy vọng nàng ngã xuống. Ngọc cưỡng lại kinh nghiệm đời sống cho nàng bài học rất thực tiễn: “Đối với đàn ông dù quen thuộc cớ nào cũng không nên quá dễ dàng với họ, phải để cho họ vật vã đổ mồ hôi, họ mới cảm thấy thích thú.”

Ngọc đưa tay gỡ chân Trần Lượm ra, dùng ngón tay trỏ mềm mại cào cào phía gang bàn chân chàng ta. Lạ thay, bình thường chỗ này đối với Trần Lượm rất nhột, vậy mà khi âm dương chạm nhau, Trần Lượm lờ đờ mê mẩn. Ngọc đâu có biết nơi đó có huyệt “Dũng Tuyền” đàn ông mà được đàn bà sờ vào đó hai luồng điện gặp nhau “nhột” sẽ trở thành “sướng”. Mấy ngón chân Trần Lượm co quắp lại như cua rút càng, cổ Trần Lượm rướn lên như con bửa củi bật bật nhịp nhằng.

Có lẽ lúc này thuốc của thầy Vũ Công đã thấm sâu vào bộ thận. Trần Lượm như thêm thần lực, chàng ta ngồi dậy ôm vật Ngọc ngã xuống, hai tay xiết cổ Ngọc,
hơi thớ mạnh bạo phun ra: “Ngọc em, Ngọc em” … Trần Lượm chỉ nói được có bao nhiêu đó rồi dùng bàn chân thọc mạnh vào nơi rốn Ngọc, Ngọc chống đỡ quyết liệt nàng không để cho đối phương tấn công uy hiếp dễ dàng như vậy. Ngài phụ tá luật sư, vì thuốc ngấm, vì hăng tiết vịt không kể gì đến luật lệ, thay vì phải thiết lập hồ sơ, chờ đợi report của cảnb sát xong mới cho bệnh nhân khám bệnh, đằng này Trần Lượm nỗ lực một cách mạnh bạo, đè đối phương xuống, như cái máy, chàng ta sờ soạng lung tung bất kể vùng cấm địa hay ngoại biên, Chàng giống như con trâu khát nước, bì bõm thọc mỏ xuống vũng, cạn hay sâu không thành vấn đề. Trần Lượm quá tin tưởng vào thuốc của thầy Vũ Công, thay vì phải từ tốn có nhịp điệu, anh ta phí sức một cách kinh hồn. Ngọc ldy là lạ về sự hiếu thắng của tlnh lang. “Anh chàng mắc cái chứng gì mà bữa nay làm việc như điên”. Thật khác xa với lúc thường, trận đấu khiến cho Trần Lượm mỗi lúc mỗi hăng thêm, mặt Trần Lượm đỏ rần rần, đôi con ngươi như cặp đèn pha đâm thủng vào vùng.tối của cơ thể nàng. Như một ngươi nướng bánh tráng. Trần Lượm lật tới lật lui bẻ bên này vẹo bên kia: ‘!Cho chết mẹ đời em”. Quả tình Ngọc cũng hơi thấm mệt, bởi mấy món võ công quái đản của Trần Lượm. Dù vậy bản nãng tự vệ để chiến thắng của phái yếu đã giúp Ngọc lanh lẹ hơn, nhìtu ]ần nàng lùi bước khi đich tấn công quá sâu bắn quá rát trong phòng tuyến không mấy kiên cố của nàng. Đòn trả này quả nhíên cũng lợi hại, khiến Trần Lượm mấy phen hụt hẫng. Hoàn cảnh như người uống nước nửa chừng bl bóp cổ. Đôi lúc Ngọc khép vòng đa gọng kềm hy vọng địch ngộp thở chậm bớt động tác. Trận đánh so với bình thường có dai dẳng hơn, cụp lạc hơn. Trong lúc đôi bên công thủ tới tấp bỗng có tiếng chuông reo từ phía ngoài bấm vào. Tiếng reo vội vã hấp tấp. Ngọc ngưng thờ lắng nghe. Trần Lượm nhíu mày khó chiu. Thương thì khi bl phá đám nhưvậy, Ngọc cũng phớt lờ đi để niềm khoái cảm được trọn vein. Nhưng hôm nay, Ngọc cảm thấy bức rức trong người, phần Trần Lượm cù nhầy cò cưa cũng khá lâu, Ngọc tung người ngồi dậy, khoác vội chiếc áo ngoài, đi ra phía trước mở cửa. Mailman là một người Đại Hàn, anh ta chào hỏi lich sự và trao nàng một lá thư thuộc loại “Special Delivery” cần phải có chữ ký của người nhận. “Có vậy mà cũng quấy rầy”. Ngọc lầm bầm khép cửa, bước vội vào trong.

Trần Lượm như con dê cụt hứng đang dùng hết cả khả năng công phá đối phương, cũng là để trắc nghiệm pbương thuốc của thầy Vũ Công, vậy mà nửa chừng bất phân thắng bại bị Ngọc rút lui cái rột. Cũng tại thằng mailman phá đám. Lựa lúc gay cấn lại giao thơ. “Mà thơ gì phải cần tới người nhận”, Trần Lượm than thở “ông trời đã phụ lòng ta”. Dù nghĩ vậy nhưng Trần Lượm vẫn tồng ngồng nằm nguyên chưa chịu mặc quần áo vào. Chàng ta hy vọng Ngọc trở vào lâm trận tiếp.

Ngọc xé vội thơ bởi dòng chữ “Special Delivery” nằm nơi góc bì. Thơ của cô em gái từ đảo gởi sang báo tin sắp đến Mỹ sau thời gian nằm ụ khá lâu nơi trại tạm trú. Vô tình lúc đó có vài hạt bụi tử đâu bay tới đâm thóc vào háng nàng. Ngọc kéo duýp đưa tay lên gãi sồn sột. Âm thanh ấy gây khó chịu cho Trần Lượm đang nằm chờ. Thuốc của thây Vũ Công thuộc loại khó xử dụng. Khi lârn trận âm dương hòa hợp cử động liên hồi thì “ép phê” rất cao. Nay âm bỏ ra đi chỉ còn dương, nên người “bạn đời” xuống dân, xuống một cách thảm hại. Nhìn anh bạn “sa sút” thê thảm, Trần Lượm buồn lòng không ít, chàng ta đâm nghi ngờ khả năng của thuốc. Trần Lượm gọi Ngọc:
– Em làm gì ngoài đó lâu quá vậy, lại đây với anh đi.

Ngọc đứng nhanh vậy, vô tình chạm phải chân ghế làm nàng loạng choạng, sẵn dịp tốt đó Trần Lượm phóng xuống giường đỡ nàng, hai tay Trần Lượm bợ đúng đồi núi của người đẹp. Ngọc trách yêu một phát “Cái ông nầy!”

Mặc dù khi dương ra khỏi âm, thuốc men cũng giảm bớt, nhưng lòng Trần Lượm vẫn rạo rực. Anh chàng ôm cứng ngắt lấy Ngọc, tay chân thái mái liên tu, hy vọng phục hôi người “bạn đời” đang muốn buồn ngủ. Rốt cục, lòng thì ham muốn, nhưng “đạn không chịu lên nòng” Trần Lượm tức mình hết cỡ thợ mộc, anh cào cấu vào lưng Ngọc khiến nàng đâm bực mình, nàng “tháu cấy” luôn: “Làm gì thì làm đại đi, cứ như khỉ ăn ớt.”

Nghe mấy lời khích bác như vậy, Trần Lượm nổi xung thiên lên, hai mắt anh đỏ ngầu, vậy mà người “bạn đời” vẫn cứ lạnh như tiền. Hoàn cảnh như vầy thiệt khó xử: “Miệng muốn ăn mà bụng đã đầy”. Đến đây Trần Lượm cảm thấy cố gắng cũng trở thành vô ích, chàng ta buông Ngọc ra, lan qua một bên thở dốc, úp mặt vào gối che đầu xấu hổ.

Chờ cho Ngọc ngủ say giấc, Trần Lượm rón rén đến lấy hũ thuốc “Tam Xà Đởm” mang vào phòng tắm bật đèn lên, anh chàng ngắm nghía từng viên thuốc, thuốc đen màu mật, láng coóng, và thơm mùi dầu dừa. Trần Lượm tặc lưỡi than thầm: “Mình thiệt là vô ý quên hỏi thầy Trần Lượm về phản ứng của thuốc. Không hiểu tại sao đang ngon lành như vậy bỗng “ngay đơ cán cuốc”. Trần Lượm đâu có biết “Tam Xà Đớm” thuộc loại “âm dương hợp tán”, Nghĩa là khi lâm trận thì phải đánh liên tục không được “break” nghỉ ngơi giữa chừng thuốc sẽ tan biến hiệu quả ngay, phải chờ đến hai mươi bốn giờ sau mới uống lại được. Không hiểu được cái lý tính của thuốc, Trần Lượm nốc đại hai viên mới. Nhai nhóp nhép không cần tán nhuyễn, chàng ta nuốt ực một phát, rồi trờ vào giường nằm.

Tai hại của việc uống thuốc quá “đô” khiến Trần Lượm thay vì lên cơn hăng máu lại buồn ngủ, chàng ta đánh một giấc như chết cho tới sáng.

Hôm sau gặp lại Vũ Công nơi quán Việt, Trần Lượm tường tnnh sựviệc cho ông thầy nghe. Vũ Công cười ngất: “Nghề chơi nào cũng lắm công phu ông bạn ạ, nhất là đối với loại thuốc “hóa hìên thành dữ này”, ông bạn biết hôn, tại ông bạn để cho địch thủ ngừng nửá chừng!” Trần Lượm ngắt lời Vũ Công: “Đâu phải tôi để cho nó ngừng, thàng.mailman mắc dịch, mình đang ngon trớn, nó ở đâu tới phá đám, em tự dưng phóng xuống giường ra nhận thư. Kể từ đó trờ đi mình như bi sốt rét, trong ấm ngoài lạnh không còn làm.ăn gì được cả.”
Vũ Công gục gật hiểu ý:
– Xui cho ông bạn là ở chỗ đó, cái lý tính của thuốc là khi đã cương rồi, phải bám sát lấy đich thủ, không để cho địch thủ giang ra xa, giống như người đánh võ
Có khả năng nhập nội, nhè dể hở ra, bại là phải Trần Lượm la trời:
– Chết tui rồi, ai có ngờ vụ này, hèn chi sau đó, lòng tui vẫn còn sôi sục mà “vũ khí” cứ nằm như chết.
Hớp một miếng bia. Trần Lượm tban thở một cách thảm não:
– À rồi sau đó, tôi nghĩ ràng thuốc đã giã, nên chơi luôn hai viên, không hiểu sao tôi lại ngủ luôn, không thấy hứng khởi gì hết?
Thầy Vũ Công đập tay xuống bàn, tức cho Trần Lượm:
– Thôi chết mẹ rồi, thuốc đó hai mươi bốn tiếng mới được uống một vlên, anh hấp tấp làm luôn bốn viên, không những nó làm anh buồn ngủ mà anh còn sẽ bón dài dài…

Quả nhiên đúng như lời tiên doán của thầy Vũ Công thuốc bổ thận mà nóng quá lìêu lượng, dương thịnh ngoài chỉ số, sẽ sinh hỏa vọng. Một tuần lễ liên tiếp Trần Lượm rặn không ra một miếng nào. Ngồi đâu ủ rủ đó một đống hồ sơ để trước mặt, mấy vụ “đụng xe” đang chờ lãnh bạc, Trần Lượm giao cho cô thư ký kiểm soát lại. Anh ta chỉ cất kỹ mấy cái check của insurance trả tìên cho thân chủ, liên lạc với các nơi nào dính líu đến để chia chác tìên bạc. Còn hộp thuốc “Tam xà đởm” Trần Lượm tức mình liệng vào sọt rác.

Có một mớ tiền, Trần Lượm trang trải mấy món nợ nhỏ, sau đó đến tìm Ngọc, Trần Lượm khoe là mới vô “mánh” khá bộn, Ngọc mặt mày ủ dột, than thở ngày qua buôn bán ế ẩm còn phải hao tìên tốn bạc chuẩn bị cho đứa em gái bên đảo sắp qua. Trần Lượm lắc vai Ngọc, hôn trên môi nàng một phát nhanh như chớp:
– Em lo gì, anh có tìên cũng như của em. Cần gì cứ nói, anh sẽ giải quyết cho.
Nghe vậy Ngọc nhoẻn miệng cười:
– Ai mà kỳ vậy anh, chuyện gla đnh của em bắt anh lo sao?
Trần Lượm hất hất bàn tay:
– Em sao khách sáo hoài. Đời mà, nglũa lý gì?

VN88

Viết một bình luận