VN88 VN88

Chơi ván cờ

3.Bên khu Shinjuku, tấm màn mưa mỏng hơn. Mới chín giờ. Đám viên chức di chuyển vội vã trên vỉa hè, tay cầm ô đen. Vài quầy hàng điện tử đang bày biện. Những người bán hàng quần jeans xám, đội mũ vàng, liên tục cúi xuống, nhấc người lên trên dãy ô vuông xếp ngăn nắp các ipod và camera kỹ thuật số kiểu mới. Hệt bầy chim, họ cần cù thực hiện đúng một loại công việc. Cần cù tiếp nhận một loại dưỡng chất duy nhất. Phản chiếu lên các bức tường kính và kim loại, dòng ô tô bất tận chuyển động hay khựng lại theo tín hiệu. Mỗi khi đèn đỏ, những cái ô nối nhau nhấp nhô băng qua đường, tạo thành vệt đen tình cờ, vội vã. Đột nhiên, tất cả tô đậm ấn tượng sự vận hành căng thẳng đang bủa vây khắp nơi. Tôi khép chặt áo khoác, rảo nhanh hơn, gần như chạy.
Megumi chạm vào tôi từ phía sau. Tôi ngoảnh nhìn cô, kinh ngạc. Mười ngày không gặp, cô biến thành người khác. Mái tóc ngắn hơn, nhuộm màu lá cây. Khuôn đầu thanh tú nổi lên như một đầu tượng đặc biệt. Megu lên tiếng:
– Anh ốm ư? Trông anh như nằm bệnh viện hàng tháng trời, mới tỉnh dậy…
– Không, chỉ hơi bận rộn chút thôi – Tôi lẩm bẩm, không rời mắt khỏi mái đầu cô gái – Anh thích màu tóc này.
– Em không định chọn màu xanh. Nhầm lẫn kỳ quặc khi em tự nhuộm tóc.
– Ừ. Đôi khi nhầm lẫn mang đến kết quả đáng kể hơn tính toán cẩn trọng.

Megu cười khẽ. Chúng tôi xuyên qua trung tâm mua bán sầm uất. Chợ quần áo vỉa hè. Các cửa hàng truyện tranh đèn sáng rực. Vài tiệm bánh ngọt tỏa mùi thơm dịu. Hương vị cà phê phảng phất gợi cảm giác gần gụi. Có một lúc, tôi ngỡ không phải Megu, mà Hoan đang đi phía trước. Hoan sắp ngoảnh lại, hướng về phía tôi đôi mắt như mặt biển màu nâu, đôi môi nhỏ mấp máy gọi tôi bước nhanh lên. Ảo giác thoáng qua. Tuy nhiên, nó dội vào tôi tựa cú đấm mạnh, khiến tôi gần như gập người xuống. Cô gái đi cùng quay lại, khẽ hỏi tôi có muốn ghé vào quán Starbusk hay không. Tôi lắc đầu: “Chúng ta xuống ga điện ngầm, nhé!”. Megu gật nhẹ, lo âu.
Các thang cuốn xuống sâu lòng đất. Chúng tôi hú họa bước lên chuyến tàu chạy về phía Nam thành phố. Qua giờ đi làm, bên trong toa khá vắng. Dù băng ghế khá rộng, Megu vẫn ngồi sát vào tôi. Có một quãng, tàu chạy lên mặt đường. Ngoài kia, màu nâu mái nhà làm ấm lên màu xám của những dải mây. Bàn tay Megumi đặt lên tay tôi: “Anh nói với em đi!”. “Anh cảm thấy thật cô độc!” – Ai đó lên tiếng, như chẳng phải tôi. Gương mặt trầm ngâm gợi tin cậy sâu xa. Theo âm vọng rầm rì của con tàu, tôi kể cho Megu về tình yêu với Hoan. Mối quan hệ đầy tổn thương. Lần đầu tiên gần gũi thân xác kinh hoàng. Nỗi hụt hẫng trước các khám phá xa lạ khuất trong tâm hồn mỗi người. Cuộc chia tay với Hoan sau hai năm gắn bó… Gạt qua xấu hổ, tôi đi sâu miêu tả trạng thái bất an suốt thời gian tiếp sau. Công việc tiến triển tốt đẹp, nhưng tôi cần thay đổi. Tôi quyết định rời Việt Nam, đi học. Hoan vội vã kết hôn. Khi báo tin, gương mặt cô như chiếc mặt nạ sáp. Chúng tôi có thể làm lại. Tuy nhiên, điều gì trong tôi đã sụp gãy. Sau cái chết của Hoan, tôi thường nghĩ về thói thờ ơ, sự tàn nhẫn. Suy nghĩ về nó thật dễ. Nhưng biết làm sao để không phạm nó trong đời…

Megumi vẫn lặng im. Khoảnh khắc chớp qua, tôi thấy Hoan trong chính cô. Chừng như đọc được suy nghĩ của tôi, cô rùng mình: “Thật khủng khiếp khi biết mình cần sự hiện diện của người khác, nhưng không sao kết nối được…”. “Em nói đúng. Các liên hệ thực sự ngày càng trở nên khó khăn. Ai dám mạo hiểm cảm xúc chứ?”. Tàu lại chạy vào đường hầm. Không khí đặc sánh. Loa tự động báo tên ga sắp tới. Megu siết nhẹ ngón tay tôi: “Xuống ga này là đến nơi em ở. Anh có muốn nhìn qua căn hộ không? Em sống một mình”. Câu nói cuối cùng vang lên tha thiết, gần như lời cầu cứu. Một nửa con người tôi ao ước đi theo cô. Nửa còn lại chuếnh choáng sợ hãi. Gắn bó vào một ai đó có thể hạnh phúc. Nhưng cũng thật nguy hiểm. Tôi tìm nhanh lý do từ chối. Từ sân ga, Megumi đi lên mặt đường. Tôi sẽ đón chuyến tàu hướng ngược lại. Tôi nhìn theo dáng đi buồn bã, hơi lảo đảo như nữ diễn viên xiếc. Mái tóc màu lá cây khiến Megu vừa gần gũi, vừa xa vời. Giá tôi có thể chạy theo cô. Đi bất cứ nơi đâu. Nhưng con tàu ngược chiều đã tới. Tôi bước vào, ngồi im trong góc, run lẩy bẩy và gắng sức không khóc.
4.Suốt một tháng sau đó, tôi đều đặn đến trường đại học, viết luận văn. Tôi vẫn đi bộ ra Cái thìa gỗ. Đôi mắt ông chủ Trung Quốc lóe lên tia tò mò khi tôi đến quán một mình. Megumi nghỉ học. Mobile bị khóa. Thời gian đầu khi cô biến mất, ngày nào tôi cũng điện thoại về căn hộ cô ở. Tiếng chuông vang lên dài dặc, không có ai nhấc máy. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp mình đang ngồi trong xe bus hay tàu điện ngầm, hoặc lang thang trong các khu thương mại vừa khai trương. Chẳng chỗ nào có Megu. Có thể cô cũng đi lang thang đâu đó, trừ những nơi gợi lại kỷ niệm tốt đẹp giữa hai chúng tôi. Mấy lúc như thế, lòng tôi cồn lên cảm giác cô đơn vô hy vọng…

Mang đến cho tôi cốc coca, chủ quán nhận xét: “Ăn lúc không đói thì chẳng ngon lành gì mấy!”. Tôi gật đầu: “Đúng vậy!”. “Ăn vì cô độc thì còn tồi tệ hơn!”. Tôi thanh toán tiền, lẳng lặng rời quán.
Tôi về nhà, thay quần áo. Tra danh bạ điện thoại, tôi tìm thấy địa chỉ căn hộ Megu phía Nam thành phố. Tòa nhà trong khu vực yên tĩnh. Tôi lên tầng 5. Cửa gỗ gắn bảng tên. Hẳn cô đã bỏ đi. Tuy nhiên, khi tôi bấm nhẹ nút chuông, cánh cửa hé mở. Megu đứng im, nhìn tôi, như hàng trăm lần tôi hình dung ánh nhìn ấy chiếu vào mình.
Chúng tôi nói rất ít. Tôi ngờ ngợ cô ốm. Nhưng cô cho biết không ốm. Suốt một tháng qua, cô chỉ ở trong nhà, không trả lời e-mail hay điện thoại. Megu dọn ra cốc thủy tinh sạch và chai rượu nhỏ. Chúng tôi ngồi trên sàn gỗ xanh sẫm, uống, lắng nghe bản nhạc của Janos Starker rỉ xuống từ loa âm trần nhà. Bỗng dưng, một mùa thu len vào căn hộ nhỏ, dâng cao lên, choán đầy. Bao quanh tôi, mùi sách cũ. Mùi dịu nhẹ của rượu táo xanh. Mùi thơm ấm áp của người. Cảm giác đói bụng xâm chiếm. Hay đúng hơn, tôi thèm được làm điều gì cụ thể, để thấy mình tràn đầy. Megu nhỏm dậy, vào bếp. Tôi đi theo cô. Chúng tôi nấu mì udon trong nồi đất, đánh trứng, làm tempura, luộc ít đậu cô ve. Các tảng hải sản đông lạnh. Tôi dùng mũi dao nhọn, cắt cá thu và bạch tuộc thành từng khối quân cờ, đỏ và trắng. Megu xếp chúng thành hàng dài trên mặt bàn gỗ nhỏ. Có lẽ, chúng tôi giống hai kẻ chăm chú đấu tranh trên ván cờ hơn là những người đói bụng đang nấu ăn. Chừng nửa giờ, mọi thứ xong xuôi. Megu lau bàn, trải tấm khăn vải gai vẽ dòng sông tuyết rơi lác đác. Giờ đây, tôi phải vượt qua khoảng cách băng giá ấy.

Ánh sáng lọc qua ô kính bé nhỏ biến các món ăn tỏa khói trên bàn thành bức tranh tĩnh vật mê hoặc. Cô gái chậm rãi gắp trứng và đậu luộc, thi thoảng nhấp chút rượu táo. Đôi mắt cô lơ đãng khi nói:
– Đã lâu lắm rồi em mới nấu ăn. Thực phẩm mua về cất vào tủ. Em không sao đụng đậy chân tay được. Bữa ăn gần giống như biểu tượng của tình thân, người thương yêu, gia đình ấm cúng. Mà em chỉ có một mình.
– Anh trai của em không đến thăm ư?
– Anh ấy chết rồi. Năm ngoái. Anh ấy tự sát bằng hơi đốt.
– Anh xin lỗi – Tôi nói khẽ sau một lúc lặng đi.
– Anh của em là người đồng tính. Anh ấy biết rõ điều này năm 17 tuổi. Suốt thời thơ ấu, bạn thân duy nhất của em là anh trai. Em đọc các quyển sách anh ấy đọc, ưa thích màu sắc anh ấy lựa chọn. Ở một lẽ nào đó, anh trai biến thành mẹ, chị, thành bạn gái của em. Khi anh ấy quá suy sụp, chúng em quyết định bỏ nhà đi tìm một nơi nào đó để chết. Thế rồi trên đường đi, em sốt. Em trở thành thiếu nữ. Anh trai chăm sóc cho em. Đó cũng là lúc anh ấy bảo không nên chết nữa. Còn bao thứ tốt lành chờ em phía trước. Chúng em quay về nhà. Nhưng từ đấy, em cảm nhận anh trai dần dần rời xa em…

– Em có ở gần khi anh ấy mất không? – Tôi hỏi sau hồi lâu lặng đi.
– Đủ 19 tuổi, anh trai em sang Mỹ học thiết kế. Anh ấy luôn chiến đấu điên cuồng với bản thân. Khi anh ấy chết cô độc ở Mỹ, em vừa đau đớn, vừa có phần dễ chịu. Nhưng, ở sâu thẳm, em thấy mình bị bỏ lại trong thế giới mênh mông này.
Chúng tôi lặng im, chóng mặt. Tôi vào bếp, nhấc món mì nabe yaki udon, mang ra bàn. Bằng hai cái thìa, tôi và Megu ăn chung trong nồi đất. Mì nóng. Hơi thở nóng. Những ngón tay chạm khẽ ấm nóng. Nước mắt Megu-chan ràn rụa. Tôi ôm gương mặt cô trong lòng tay, vuốt ve nhè nhẹ. “Em gái của anh. Người yêu của anh” – Tôi thì thầm. Chúng tôi ngồi mãi, ôm ghì nhau, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận