VN88 VN88

Chiếc vé đêm jazz

Huy đạp thắng gấp, khiến tôi suýt nhào về phía trước. Rồi xe lại lân bánh êm ái trên đường.
Vào lớp thật ngẫu nhiên, tôi và Huy bắt gặp cô nàng lạc đà ngủ gật trong góc phòng vẽ. Bộ dạng Hoan y hệt đứa bé thơ ngây, nhưng cũng thật giống một kẻ kiệt sức vì làm việc quá tải. Huy cởi áo khoác, xếp vuống vức, đặt nhẹ dưới đầu lạc đà. Thật ngộ nghĩnh, cô nàng mỉm cười trong mơ, cánh mũi trắng bé xíu hít thở nhè nhẹ. Chấm tay vào hộp pastel đó để quên, tôi lại gần định quyệt mấy vệt râu trên mặt Hoan. Bất thần, cô nàng choàng dậy. Tôi giấu vội bần tay. Tưởng áo khoác của tôi, Hoan trả lại, mặt đỏ ửng. Tôi liến thoắng về cặp vé Jazz vớ vẩn, nhờ lạc đà tìm giúp. Cô nàng sập bẫy tức khắc. Chứng kiến tất cả những điều ấy, Huy hoàn toàn im lặng.
… Đã đến giờ giải lao. Những chỗ ngồi trong quán đông dần. Một cái bóng rụt rè đổ xuống trang sách. Hoan đứng trước mặt tôi, bối rối vặn ngón tay.
– Có việc gì không, lạc… à Hoan? – Suýt nữa thì tôi buột miệng.
– Đã có vé nghe Jazz Hà Lan tối nay! – Hoan nói khẽ, đưa ra chiếc vé nhỏ
– À được đấy! – Tôi đưa tay cầm vé hờ hững, nhìn lướt qua, hỏi cho có chuyện – Kiếm vé mời khó không?
– Cũng không khó lắm… – Hoan thì thầm, như muốn nói gì thêm.
– Cảm ơn nhé. Tôi sẽ hỏi xem ai thích nghe Jazz, tối nay rủ đi cùng kẻo uổng vé mời – Tôi nói nhanh, chấm dứt câu chuyện vô vị.
Trong khoảng khắc ngắn, đôi mắt to tướng của Hoan nhìn thẳng vào mắt tôi, chết sững, rồi hóa thành hai tấm kính lớn chao đảo dữ dội. Chà đừng bao giờ nhìn mắt những cô nàng ngốc nghếch. Sẽ rất khó chịu. Tôi thoát ra khỏi cảm giác khổ sở đó bằng cách quay trở lại quyển sách đọc dở. Huy cầm cái ebook đi ngang qua, không dừng lại. Bóng cậu ta khuất ngay giữa nắng.

Huy – Nụ hôn trên trán lạc đà
Suốt buổi chiều, tôi không sao tập trung vào bản thiết kế trên máy Mac. Tôi nhìn lên trần nhà, nghĩ về lạc đà bé bỏng. Thật kỳ dị, mỗi khi hình dung gương mặt Hoan, rồi dáng vẻ ngây thơ vụng về của cô, tôi xúc động thắt tim. Trên đời này, có một số ít người thật đặc biệt. Họ cất giữ mối dây hạnh phúc của bạn. Họ gợi lên trong bạn bao nhiêu ký ức tốt lành. Một cách mơ hồ, bạn biết, phía sau vẻ bình thường và vụng dại kia, chính là bí mật của những gì mà bạn muốn tìm kiếm: Lòng tốt sáng trong, tình cảm nhiệt thành, niềm vui sống dịu dàng, vô bờ bến. Bạn yêu quý người ấy, nhưng bạn chỉ dám dõi theo từ xa thôi. Tôi ít phê phán kẻ khác. Mỗi người đều có những lý do khác nhau. Nhưng cái cách Đông nói về Hoan thường làm tôi phát điên lên. Tuy nhiên, làm tôi đau nhất, chính là tình cảm chân thành lạc đà bé bỏng dành cho cậu bạn ích kỷ chết tiệt ấy. Tôi không sành sỏi lắm tâm lý của các cô gái. Lạc đà bé bỏng đã chọn Đông, như vậy tôi chẳng có tí teo hy vọng nào trong mắt cô gái kỳ diệu ấy, phải vậy không?
Hình ảnh Hoan cứ ám ảnh tôi như thế. Đến mức, rất nhiều buổi tối, tôi phóng xe máy đến quán nhạc, nơi cô làm điều chỉnh âm thanh ánh sáng. Ngồi khuất trong góc, đội mũ lưỡi trai che mặt, tôi chăm chú dõi theo cô làm việc.

Đôi mắt to tướng thi thoảng hướng vào một điểm nhìn vô hình nào đó mỉm cười với những suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Đến quán nhiều lần tôi cũng quen người chơi piano. Chị ta hơi khó chịu, hơi ranh ma, nhưng là người sòng phẳng có thể chấp nhận được. Hơi phức tạp một chút, tôi cũng mua được cặp vé hạng nhất nghe Jazz Hà Lan, từ người chơi piano này. Khi giao vé cho tôi, chị ta càu nhàu:
“Cậu rủ ai đi cùng? Cô nàng nào mà may mắn thế nhỉ? Hừm, tôi biết có một người bỏ cả một tháng lương và chiếc xe đạp để được đi cùng anh chàng cô ta thầm yêu từ lâu…”. Dù biết Hoan hơi khờ khạo, nhưng nghe điều ấy từ miệng kẻ khác, hệt như tôi bị đấm mạnh vào khoang bụng. Tôi hôm qua, sau khi quán bar đóng cửa, tôi lặng lẽ chạy theo sau xe bus. Nhìn điệu nhảy ngộ nghĩnh của lạc đà bé bỏng trên vỉa hè, tôi đã mỉm cười vui mãi không thôi.
Điện thoại, Đông uể oải hỏi tôi có muốn đi nghe jazz không. Cậu ta sắp vào xem một bộ phim Mỹ, sẽ cho tôi vé nhạc. Tôi quyết định gặp Đông. Trước cửa rạp ciné, cậu bạn đứng với mấy cô gái. Họ cười đùa khá ồn ào. Nhìn thấy tôi, Đông rút hai chiếc vé quăn queo trong túi áo, vội vã dúi vào tay tôi.
“Sao cậu không dùng cặp vé này?” – Tôi hỏi lạnh nhạt. Đông khựng lại, rồi cười toáng lên:
“Jazz chán ngấy. Tớ không muốn làm màu tối nay. Với lại mấy cái vé mời rẻ bèo kiểu này kiếm đâu chả được!”. Đột nhiên vụt ra ngoài tầm kiểm soát của chính tôi, cánh tay tôi túm chặt ngực áo cậu bạn:
“Cậu là đồ khốn, biết không?”.
Vùng mạnh ra, Đông nhìn tôi bằng cặp mắt nâu rỗng tuếch, miệng cười nhạo báng:
“Thôi nào, cậu uống say hay sao mà phát điên lên thế!”. Tôi quay lưng bỏ đi.Ừ, có lẽ tôi cũng điên thật. Tranh cãi với một kẻ như Đông thì có ích gì.
Tôi nhìn đồng hồ. Gần 7 giờ tối. Tối nhét hai vé vào túi, phóng xe đến quán bar. Hoan đang lủi thủi bước qua cửa, không nhìn ai. Bị chặn ngang lối đi, cô gái ngước nhìn tôi, mí mắt sưng đỏ vì khóc. Tôi nói vắn tắt:
“Xin nghỉ làm tối nay. Đi cùng tôi!”.
“Đi đâu?” – Câu hỏi sợ hãi.
“Nghe jazz Hà Lan!” – Tôi chạm nhẹ bàn tay vào vai lạc đà bé bỏng.

Chúng tôi vào khán phòng bằng cặp vé của Hoan. Đôi vé tôi mua, tặng lại cho đôi tình nhân đang tuyệt vọng trước cửa nhạc viện. Hoan nhìn tôi bàng hoàng, mỉm cười, thì thầm: “Giống như phép thần tiên trong phim hoạt hình Shrek ấy!”. Chúng tôi ngồi sâu vào ghế chìm đắm trong biến tấu không ngừng của những bản nhạc. Thế giới chung quanh bỗng lùi xa, nhẹ bổng, tràn đầy cảm xúc dịu dàng. Trong dòng chảy âm nhạc mê hoặc ấy, dường như mọi thứ đều bay lên, mọi cằn cỗi, tính toan được tha thứ. Trái tim bỗng rộng mở, đầy hy vọng và sướng vui khi nhớ rằng ngay cạnh đây, là người mà ta chờ đợi từ rất lâu, để thương yêu.
Tôi đưa Hoan về nhà, sau đêm nhạc. Đường vắng lặng. Bóng đêm. Gió. Tôi dừng lại, lấy áo cất dưới cốp xe cho Hoan. Cô đăm đăm nhìn cái áo khác, thì thào:
“Là anh ư, Huy?”.
Chẳng biết nói sao, tôi đặt nụ hôn lên trán lạc đà.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận