Từ đó, Alphonse ít có dịp gặp ông cha và hai bà soeurs khả kính ấy. Chàng chỉ lái xe xuống thăm họ trong các kỳ nghỉ hè. Lễ Giáng Sinh, Tết tây nào chàng cũng cùng vợ đi mua quà gửi biếu các vị đó. Ngoài ra, chàng cố dành thì giờ viết thư cho họ. Mỗi khi nhận được thư của Alphonse, cả ba vị đều trả lời ngaỵ Riêng với bà Bạch-Liên, Alphonse lần nào cũng nhận được loại giấy viết thư khổ nhỏ mầu tím nhạt. Ở góc trái trên cùng của lá thư có in một bông hoa sen trắng. Năm 1996, Alphonse được về hưu. Chàng có thì giờ thực hiện nhiều thú tiêu khiển mà chàng thích nhất, trong đó có thú làm thơ, viết truyện cùng với vợ chàng. Một trong những cuốn truyện viết bằng tiếng Việt, được xuất bản. Trong truyện, có mô tả nhiều về mảnh đời thơ ấu của cậu bé Thanh với hai người bạn gái lai Pháp tên là Jacqueline và Jeanne, cũng như cuộc gặp gỡ cuối cùng của Thanh và Jacqueline vào năm 1952 bên bờ sông Hồng ; rồi từ đó, Thanh mất liên lạc với hai người bạn gái mà chàng chỉ biết tên, chứ không biết họ. Tập truyện này được phổ biến khắp nơi trên đất Pháp cũng như các nước khác.Mùa Xuân năm 1998, ở ngôi làng xa xôi về phiá đông nước Pháp, bà Bạch-Liên thình lình lâm bệnh hiểm nghèo. Bà nằm liệt giường. Một cô gái Việt lai Pháp đến thăm bà mỗi ngày. Một hôm, Viviane, tên cô gái, mang cuốn truyện cô ta mới mua được, đến khoe với bà Bạch-Liên:
– Thưa bà, con mới mua được cuốn truyện này. Con đã xem vài chương, thấy hay lắm. Con mang lại đây đọc, bà nghe cho đỡ buồn.
Bà Bạch-Liên yếu ớt hỏi:
– Truyện nhan đề là gì và do ai viết thế con?
– Thưa bà, truyện mang nhan đề Yêu em từ thưở… , tác giả lấy bút hiệu Việt-Nam là B.H., nhưng chỗ ghi bản quyền thì có thêm tên tiếng Pháp là Alphonse L..
– Thế thì con đọc cho bà nghe đi. Bà Bạch-Liên nhắm mắt nằm nghe Viviane đọc truyện của B.H.
Bà dần dần nhận ra những dấu vết kỷ niệm giữa bà và người bạn trai có tên là Thanh: Những ngày thơ ấu vui chơi với nhau bên bờ hồ Trúc-Bạch ; lần tái ngộ bất ngờ trên con đê nằm cạnh sông Hồng, sau nhiều năm xa cách, để rồi vĩnh biệt nhau ngay sau đó,… Mỗi ngày, bà bảo Viviane đọc lại những đoạn truyện nói trên, trước khi cho bà nghe tiếp chương khác. Tuy nhiên, bà tuyệt đối không tiết lộ với bất cứ ai, kể cả gia đình bà, về liên hệ của bà với nhân vật chính trong truyện. Bà lặng lẽ nghe những áng văn ngọt ngào, trong sáng của tác giả B.H.. Bà sống những phút cuối cùng của đời bà với hình ảnh kỷ niệm ấy, như sống một cuộc đời thứ hai. Bà tự cho mình là một nhân vật của truyện đó, để được gần Thanh hơn.
Sáng Chủ nhật 21 tháng 6 năm 1998, trước khi nghe Viviane đọc truyện, bà Bạch-Liên khẽ đưa tay chỉ cho cô ta thấy một bao thư nhỏ có ghi địa chỉ để trên ngực bà, thều thào dặn dò:
– Khi nào bà không còn nữa, con hãy gửi thư này đi ngay hộ bà.
Trong lúc Viviane đọc những dòng cuối của đoạn văn nói về Jacqueline gặp lại Thanh, rồi hai người vĩnh biệt nhau, thân xác bà Bạch-Liên từ từ lạnh giá. Sáng ngày thứ Ba, 23 tháng 6, Alphonse nhận được lá thư nhỏ của bà Bạch-Liên. Mở ra xem, chàng thấy trên mảnh giấy màu tím nhạt, với bông hoa sen trắng in ở góc trái trên cùng như mọi khi, có một hàng chữ tiếng Pháp: Chaque soir, tendrement il vient chanter sur la fenêtrẹ Nét viết nguệch-ngoạc, run run. Ở dưới, có hai chữ Bạch-Liên theo sau là mũi tên chỉ tới chữ Jacquelinẹ Alphonse còn đang bàng hoàng, chuông điện thoại reo. Chàng nhấc ống nghe. Tiếng bà Catherine nói trong nước mắt:
– Alphonse đấy phải không? Soeur Bạch-Liên đã được Chúa gọi về rồi. Ngày mốt sẽ làm đám táng, tại vườn của nhà Dòng…
Chiếc quan tài bằng gỗ sơn màu trắng ngà, trông thật đơn sơ và mỏng manh, được sáu nữ tu khiêng từ nhà Thờ qua khu vườn của Nhà Dòng. Alphonse lặng đứng bên vợ, nhìn chiếc quan tài ướt đẫm nước mưa, từ từ được đưa xuống huyệt đào sẵn. Như các nấm mồ xung quanh, mộ của bà Bạch-Liên cũng chỉ được đắp đất hơi cao. Đầu mộ, có chiếc thập giá sơ sài ghi tên Soeur Jacqueline… se dit Bạch-Liên… 1937 – 1998 . Chân mộ, có một bình sứ rộng miệng cắm nhiều bông hoa trắng, do vợ chồng Alphonse tặng. Lần lượt theo mọi người, Alphonse bước tới đứng một mình trước nấm mồ của Bạch-Liên phủ đất nâu ướt át. Chàng làm dấu Thánh giá, lẩm nhẩm nhắc lại mấy lời mà chàng đã nói với Jacqueline, tức là Soeur Bạch-Liên, cách đó bốn mươi sáu năm:
– Sau này và mãi mãi, Jacqueline là người bạn gái duy nhất mà mói không bao giờ quên được. Tình bạn đó sẽ tồn tại như bài hát mà tói vẫn hát cho mói nghe…
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)