Lồn chỉ mới ló thôi đã thấy mấp máy môi. Trong miệng, nước miếng đã trào ra tươm tướp. Ước gì mình được cho phép đặt môi vào hun cái tróc ngay liền. Bảy mà nửa kín nửa hở trêu ngươi dạng giò ra rồi khép lại, chắc trừ phi tay chưn rụng hết chớ ít ai chịu đứng yên mà hổng nhảy a vào.
Người Bảy đẫy đà nên lồn khe lúc nào cũng rìn rịn nước. Cái múi lồn vừa hé ra đã thấy một sợi nước sền sệt bám hai bên mu. Y như mạng nhện giăng tơ “ nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ đợi ai “. Không thi sĩ cũng thành thi sĩ, chưa ngủ mơ đã thấy ú ớ.
Từ cái miệng Bảy mà phát ra lời kêu “ sờ thử coi đi anh “ là hồn phách gì lạc hết. Lúc đó giá bà già vợ có bắc ghế bố, nằm che ngang cản lối, thì cũng đành lạy bà một lạy mà “ xin má thương cho con xê cái ghế bố cho con vô mò vợ chút nghe “.
Tôi thưa với chư vị như thế có quá đáng không. Bởi vì dễ gì đâu có một cô nường với đầy đủ “ đồ nghề “ ngon lành như vậy. Thì thôi, cha có chờ rượu mua đem về, mẹ có rầy thằng con mê lồn bỏ mẹ, thì ba mẹ ơi cũng xí xóa cho thằng con tội lỗi, chớ biểu con nhịn thì thà đem bắn bỏ con còn hơn.
Đụng vào Bảy rồi mới biết là thần sầu quỉ khốc, cô nàng nũng nịu co cái giò, hẩy cái mông, khoảng lồn loi nhoi là coi như “ phi ni lô đía “. Tay ta bụm lên rồi, đố mà ai giữ được im, đừng táy máy. Không vuốt dọc thì cũng vuốt ngang, không nắn dài thì cũng mò ngắn, bẹo cái mu một tí, rà cái khe một tẹo, rồi chà chà cho nóng ấm bàn tay. Lồn được hâm ấm thì cũng đua đòi rục rịch. Hai cái mu nhấp nháy như bị chói đèn pha, rạo rực như bị cù bị cứa.
Thế là Bảy rên không ra rên mà rỉ hổng ra rỉ. Hai cái giò cứ cà lết xuống chiếu, mông đánh đu tới lui, hai mép lồn cò cử vào nhau, tiếng lép bép nho nhỏ vì cái khe ướt rượm, làm tim ai cũng muốn chết đứng hay nhảy xổ ra ngoài. Ông/anh cứ tự nhiên thọt vào mà mằn, mà ngoáy, đừng ngại ngùng, e lệ mà chi.
Cờ tới tay ai nấy phất, bỏ qua là rất uổng đó nghe. Thọt vào đi sẽ thấy cặp môi lồn chụp ngón tay lôi vào trong liền là cái chắc. Rồi Bảy sẽ biểu diễn cho chư vị biết thế nào là lồn mút mát ngón tay mình. Nó ngậm còn ngon hơn tụi nhỏ ăn mạch nha hay cục nước đá. Hai mu lồn cứ lạo xạo nhay nhay.
Ngón tay được đẩy đưa trong lỗ lồn nhóp nha nhóp nhép, thú còn hơn nhập động thiên thai. Nước trơn nhẫy làm ngón tay tròn vo để xục vào các vành, các mép. Càng xoáy ngon chừng nào thì cái lồn càng oàm oạp bú chặt lấy ngón tay.
Nếu chư vị kiểu cách có cong ngón tay lên như sắp bóp cò súng cũng ok với Bảy mà. Cô nàng sẽ để cho cả cái khe lồn bò sấp lên đó mà ngoáy cho cái hột le cọ quẹt ti toe. Chư vị có là đá mới không nhận ra vẻ say sưa tột độ của Bảy khi được cà lồn lên ngón tay cong cù ngoéo này. Và hẳn nhiên khỏi phải kể khi thấy lồn Bảy ói mửa ra liên tục.
Nói giả tỉ lồn Bảy lúc đó chưa được rửa sạch đi nữa thì mùi nước đái và khí lồn Bảy xộc lên cũng để chư vị phải ngây ngất quá trời. Chư vị có kềm lòng không đậu mà dùng lưỡi phụ vào bú liếm cho Bảy nứng lên hơn thì Bảy cũng hổng “ khe “.
Đấy, chư vị cứ bình tĩnh nghe thằng tôi kể lể thì bảo sao tôi không thút thít thương khi mơ thấy Bảy bị lũ bất nhân tùng xẻo như hồi hôm. Sau đó, dù được bà xã rúc vô để tôi khỏi sợ mà hai mắt tôi vẫn không khép ngủ được. Tôi cứ nằm nhìn lên cái nóc gác xép đen òm mà tội tội cho Bảy của tôi.
Ôi, trời sanh chi cho Bảy có thân hình nẩy lửa, lại còn trau tria cho Bảy thêm cặp vú, đôi mông với cái lồn, thứ nào cũng cỡ ngoại khổ, 6D, chành bành hết trọi. Đàn bà như vậy chỉ để được tôn vinh là bậc nữ thần, cho vào điện đền, đừng ăn mặc bất kỳ thứ gì hết, rồi lịnh cho lũ đàn ông chúng ta ngày đêm vào chiêm ngưỡng, tụng ca.
Vậy mà Bảy đành đoạn làm thân đi ăn ké. Khiến mụ vợ nào bắt gặp thì Bảy chẳng bị gọt đầu bôi vôi cũng bị xé tét lồn ra. Cơ khổ biết mấy cho nàng. Thế nên tôi phải ra tay nghĩa hiệp cưu mang để nàng tìm chút cháo. Mà tôi cũng xì xụp có chút cơm, dù là “ cơm nhà lồn…thiên hạ “.
Thằng chồng Bảy có vẻ nực tôi lắm. Hổng biết chả có rình thấy tôi đụ Bảy chưa, mà có lần chả cà rỡn nói với tôi: thấy cụ “ xài “ bà xã tôi, tiếc là tôi hổng làm được. Hèn chi bả được anh đụ rồi là cứ nực chờ mong anh tới “ quài “, cái miệng chả dẻo đeo nói nhịu đả đớt nghe thấy ghét.
Mà thiệt dzậy chư vị ạ. Có nắc lồn Bảy rồi mới biết là mình bảnh tẹ vô cùng. Đụ cành cành mà tay thì bóp nhồi nắn hai cục vú tô lô, nói sao lúc mình trân người ói mửa hổng một giọt nào lọt ra khỏi cái lồn của Bảy. Thôi thì mắt có đổ ghèn, tai có điếc đặc, miệng có há ra cũng gồng lên trợn trừng mà đâm, mà lắc, mà chà cho con cặc cứa lùm xum trong cái lồn mới nư. Bảy dù có co chưn lên bẻ gãy rốp xương khu hay cột sống thì cũng kệ, chờ cho cơn nứng hết điên rồi bịnh sao sẽ lo trị.
Đụ tơi bời lá liễu như vậy, rút cặc ra rồi chỉ muốn ngáp chết luôn, ấy vậy quay sang liếc thấy cái lồn nhầy nhợt tinh trùng và dâm khí, chảy dầm dề xuống tận đít, tận khe, lại đã muốn dở tay xáng cái bép vô lồn Bảy mà chửi: mả cha mi, ngậm tới ói mật xanh mật vàng mà còn muốn nhóp nhép đòi nữa hả.
Đã nực vì cái lồn què ôm đầu khí tùm lum, chè bè ra đó, lại còn nực thêm khi Bảy chọc quê: anh nắc nó sướng quá nên ói vậy thôi, chớ nó còn mạnh lắm, chắc em phải dùng cặc ni lông cho nó ngậm tiếp mới chịu êm. Tôi lắc đầu dơ hết hai tay lên khỏi đầu mà ca một câu: con lạy má.
Cứ tửng tửng tơ lơ mơ như vậy mà sáng bạch hổng hay. Chừng bà xã và sắp nhỏ đi hết mới thấy nỗi buồn giương thẳng đuột. Tôi nằm với cặp mắt cay xè, nghĩ hổng biết có nên tiếp tục đi lại với Bảy nữa hôn. Cái tiếng trong loa hồi hôm nghe khó phân biệt, nó mang mang như tiếng bà xã đi bắt ghen, mà lại cũng ồm ồm như tiếng đàn ông của chồng Bảy.
Tôi hoang mang tột độ. Đời kẻ ăn mặn, người khát nước, chơi Bảy thì sướng cặc tôi mà bỏ xà lơ lồn bà xã ở nhà. Biết đâu bả hổng gằm trong bụng, ngoài đời “ thơn thớt nói cười mà trong căm hận giết người như chơi “. Tôi là tay ít khi có quyết định dứt khoát. Bỏ thì thương, vương thì tội, cứ khư khư ôm miết cái muốn vô trong mình.
Cuối cùng tôi phải tự đánh lừa tôi. Chẳng qua tôi có si mê Bảy là vì nàng có những thứ mà ít người nữ khác có. Bởi vậy nên chính Bảy có tội chớ hổng phải tôi. Nói vậy, có phải là tôi đã chấp nhận diễn tiến giấc mơ hồi hôm chăng. Xin chư vị đứng ngoài sáng suốt hãy giúp tôi một ý kiến coi nào.
Buổi sáng tôi bỗng thấy buồn kinh khủng. Nhà chẳng còn ai thì cái sự nghĩ vẩn vơ càng loang rộng ra nhiều. Hình ảnh Bảy lúc nào cũng chập chờn, ám ảnh tôi. Tôi lo, rất lo cho Bảy, lầm thầm cầu mong sao Bảy sớm tìm được một nguồn tình khả dĩ an vui, để khỏi vướng chân vào khổ hạnh khi bị các bà bắt được Bảy ti toe cướp chồng họ.
Cái đầu tôi nặng vô cùng. Mắt cay sè vì thiếu ngủ. Miệng khô, cổ đắng, tay chưn rã rời, không thiết ra đường làm việc chi nữa. Tôi cũng không buồn ngồi dậy, cứ ươn lười nằm ngốn ngấu thời gian qua.
Chợt có tiếng cửa rụt rè mở, chưa gì thì đã nghe cót két tiếng chưn bước lên thang. Tôi thất vọng khi biết oan khiên lại đã tới. Bảy dạo này chẳng cần hẹn hò, chẳng cần nhóng tiếng “ anh Tư ơi, anh Tư hỡi “ nữa mà cứ tự nhiên đến, tự nhiên đi, coi như đã thành người nhà.
Thời biểu, sinh hoạt trong gia đình tôi Bảy thuộc nằm lòng nên nàng ung dung đến chẳng sợ ai hay ai biết. Bảy sà xuống chụp lấy tôi ngay, tôi thở ra ảo não. Tôi vội đỡ thân hình Bảy mà cất lời khuyên: em về đi, bữa nay anh không khỏe, anh cần nghỉ ngơi. Bảy mặc kệ, không nghe, cứ ì ra đó.
Bảy phụng phịu. Cô ta lại nghĩ là tôi giận dỗi nên hổng chịu nhả tôi ra. Cô giúi giụi mặt vào ngực tôi và năn nỉ không ngớt miệng. Bảy hun tới tấp vào môi mắt, tóc tai và cổ má tôi. Vừa hun Bảy vừa vỗ về tôi. Liệu chư vị ở trong giây phút này có thoát nổi lời ngon ý ngọt để từ chối trái táo tội lỗi mà Bảy dâng hiến hay chăng.
Thế là tôi đành phải ôm lại Bảy. Bờ vai tôi tựa như chiếc nôi cho Bảy dựa vào. Cặp mắt Bảy ngước lên nhìn tôi tha thiết, long lanh như tia sáng của ngàn sao. Và Bảy thút thít khóc, thứ tiếng khóc làm xói mòn đi hết gân cốt đàn ông để trở thành một người ngoan ngoãn đáp ứng cuộc tình đang mở ra trước mặt.