“Cứ gọi tôi là Rood, thưa ông. Tôi là Malcolm Rood”.
Tôi cười đáp, và lập tức quáng mắt vì nụ cười tươi tỉnh của người đàn ông.
“Ông Rood. Xin được hỏi Charles và Edna hiện đang ở đâu ạ ?”
Người đàn ông chồm tới sát quầy, như sẵn sàng trò chuyện.
“Ba mẹ tôi về Anh rồi. Ông bà đã lớn tuổi không còn đủ sức để làm việc 24/24, suốt cả năm. Vì vậy tôi từ Luân Đôn đến đây. Trước là giúp cho ba mẹ và bây giờ như ông thấy đấy. Khách sạn “The Brit” đã thuộc về tôi. Ông là khách quen của ba mẹ tôi phải không ? Tôi nhận ra tên ông”.
Tôi nhìn người đàn ông mà thực ra chẳng nhìn thấy gì cả, trí óc tôi đang quay về những đêm mà Charles, Edna cùng tôi bên nhau, uống bia, tán gẫu, cười cười nói nói.
Lúc ba mẹ tôi mất cách đây 6 năm trong một tai nạn giao thông, tôi đến đây với trái tim đau khổ. Đêm ấy không có ai có thể cảm thông và gần gũi, chia sẻ với tôi như Edna.
Và mỗi lần tới đây, tôi biết chắc căn phòng tôi yêu thích sẽ được để dành riêng cho tôi. Luôn luôn như thế.
Luôn luôn là con số 6.
Tôi xăm xoi chiếc chìa khóa trong tay, sau đó ngẫng đầu lên đáp :
“Phải, tôi là khách thường xuyên. Và giờ vẫn thế. Tôi không thường thay đổi thói quen của mình. Tôi thích nơi này”.
Bây giờ còn khoái hơn thế nữa, tôi nghĩ thầm.
“Ông có dùng bữa tối không ?”.
Trước đây, tôi vẫn ăn tối cùng Charles và Edna. Tôi gật đầu và trở về phòng mình.
Bữa tối hôm ấy thật dễ chịu. Thức ăn ngon, bia lạnh, và có cả bạn bè – Malcom. Sau khi dọn món cho khách, Malcolm đến ngồi ở bàn ăn của tôi.
Không lâu thì tôi cảm thấy anh chàng tự nhiên như đã quen từ lâu, giống như cách cư xử của cha mẹ anh ta. Người đàn ông chỉ trò chuyện đúng lúc, không làm phiền trong lúc tôi đang ăn. Và dần dần tôi có cảm giác thoải mái như ở nhà.
Sau đó thì tôi trò chuyện về những điều riêng tư, cũng giống như tôi đã từng nói với ba mẹ người này.
Càng về khuya, khách trọ lần lượt trở về phòng, chỉ còn Malcom và tôi còn ngồi lại.
Vẫn không để ý, đề tài trò chuyện chuyển dần sang những điều thân mật hơn. Mãi một lúc tôi mới có đủ can đảm hỏi xem tại sao anh chàng lại có đôi mắt buồn như thế. Người đàn ông ngước lên nhìn tôi tỏ ra kinh ngạc. Sau đó thì nói nhỏ :
“Anh là người đầu tiên nhận ra chuyện ấy”.
“Bộ những người khác ngu ngốc hoặc mù hết sao”.
Tôi không ngờ mình nói khá lớn tiếng, tới khi thấy có một người đàn ông trong quán nhìn tôi cười, thì tôi phát ngượng và chột dạ.
“Hoặc có thể là cả hai cũng nên”, anh chàng đáp lời.
Tôi gật gù.
“Có lẽ là cả hai. Chuyện gì xảy ra vậy ? Có muốn kể cho tôi nghe không, dù rằng tôi hoàn toàn là người xa lạ ?”.
Người đàn ông liếc nhìn tôi một lúc như để xét đoán trước khi quyết định kể sự thật về mình.
“Lúc tôi quyết định đến đây thì… chính là lúc người yêu tôi bỏ đi”.