Cún bú và liếm, móc lồn chị dai dẳng và kỹ càng quá khiến chị bật người hổng khỏi giường như chơi trò nhẩy xổm. Hai cái vú bỏ lơi nên tưng tưng còn hơn hai thớ kẹo kéo đang được đập cho trắng nhão ra. Cún bú lồn thì cứ bú mà hai tay phải đưa lên bóp để vú đừng làm xáo động con mắt của nó nữa.
Vậy là cả buổi chiều Cún cũng chưa rời được khỏi nhà chị. Hai người cứ xà quầng bú, móc, bóp, đụ nhau hết keo này qua keo khác. Khi thằng Cún lết được tới nhà thì mắt hông còn nhìn vật gì rõ ràng nữa, và cái lưng, ôi thôi, nó muỗn xụm xuống luôn.
Thấy Cún bước vô nhà dáng xấc bấc xang bang, thất tha thất thểu, thiểu não tệ hại, cụ ông thương thằng con quá đỗi. Nó vêu vao, hốc hác hẳn đi, không cất nổi một lời hỏi thăm bố. Cụ biết thằng này lậm con bé lắm rồi, kiểu nó xác xơ ít là nó cũng quần con bé đến ba trận là ít. Mẹ, địt gì mà lắm thế, sợ ngày mai đất lún hay sao mà địt hung địt hăng cho bõ.
Tuy nhiên cụ cũng gặng hỏi con để xác nhận lời cụ phỏng đoán: mày địt nó rồi hả. Cún gục gặc cái đầu. Cụ đưa ngón tay, hỏi từng tiếng: một, Cún gật; hai, Cún gật tiếp; ba, Cún gật như đầu gà. Cụ hỏi đến bốn thì Cún lắc và đổ uỵch xuống giường, há mồm chảy dãi ra ngáo. Cụ phủi hai tay vào nhau bỏ đi ra. Cụ không ngờ tuổi trẻ ngày nay sung sức vậy. Chả hiểu lồn đàn bà có mãnh lực gì mà nó khiến mấy nhóc địt phòi cả dái ra. Như thế chả mấy chốc bọn giai mất hết sức, buồi dái nhão toẹt, lồn có phơi ra nắng cũng không ngóc lên nổi. Trách chi, mới vài ba chục tuổi đầu, thằng nào thằng ấy mắt mờ, lưng xụm, tay chân run lẩy bẩy hết ráo.
Nhưng ca cẩm trách con thì cụ nào có hơn chi. Già bằng này tuổi rồi mà thấy lồn cũng chưa tởn. Cứ thấy hai mu lồn ngấp ngó, những sợi lông rung rung là buồi cụ đã điên lên. May nhà quê nhà mùa chẳng có quần lót nên buồi ngỏng là tự do thả cửa, chứ bầy đặt như dân thành phố bó chằng bó chịt, buồi đến đục vải chui ra hay nếu không thì cũng mửa đầy khí trong quần.
Cái món mới mà cụ vừa đi ăn lẻn về cũng vậy. Bà ấy chồng chết từ tám tỏng nào, chắc là lồn thèm dữ lắm, nên vừa thấy cụ là tấn công ngay. Xưa nay trâu đi tìm cọc, chứ ai đời cọc lại tìm trâu. Mụ khéo nói đáo để, mụ chờn vờn trêu cụ mới kinh. Miệng mụ đả đớt dẻo quẹo thấy mà ghét mà yêu cách gì.
Mụ hỏi cụ: tôi nghe người ta nói cụ lắm tài, bữa nào cụ thử trổ một bận cho tôi xem có được chăng ? Cụ vờ vịt: ai bảo bà thế, họ ghét tôi nên vu oan giá họa thôi, chứ tôi mà tài giỏi nỗi gì. Tài mà vợ lâu lâu lại chạy về nhà mẹ bà ấy. Mụ nguýt cụ một cái ra chiều đi guốc vào bụng cụ: dào, gái chạy về nhà mẹ cũng dăm bảy đường. Chồng không làm ăn nên nỗi cũng có, song chồng làm quá chịu không xuể cũng có. Thế là mụ nói kháy, nói mát cụ: biết đâu ông chẳng thuộc vào hạng sau khiến bà bạn tôi chạy dài vì… Mụ nói bỏ lửng làm cụ muốn sốt ruột, dấm dẳng hỏi vì là vì cái gì.
Mụ cười nhếch khóe miệng và vờ dấu mặt vào bàn tay nhõng nhẽo: thôi, chẳng nói đâu, chuyện trai gái nói ra ngượng chết. Cụ biết ngay con mụ này nứng điên lên rồi, nên cụ vồn vã vỗ bình bình vào vai mụ mà khiến: nào, thế con mụ nhà tớ chạy thì nhà chị có thay hộ một hôm không. Mụ cứ ngúng nguẩy mà nhứ cho cụ đi theo.
Cụ như tên học trò theo bà cô dạy mình. Mụ ngang nhiên đi vào nhà như mời khách quen. Hai người vô đến nơi, chưa chi mụ đã bảo: nếu ông có thấy nóng thì cứ tự nhiên như ở nhà. Đừng ngại, cởi bớt áo ra cho mát. Và để cụ yên tâm, mụ nói luôn: tôi cũng vậy, nóng là cởi béng ra. Ở một mình sướng thật, chẳng chồng con, muốn xoay trần là xoay trần, nóng nữa thì xoay truồng luôn cũng xong, chẳng phải e dè gì cả.
Cụ bặp luôn vào câu này đề nghị: hay là mình cùng cởi hết cho khỏe. Mụ háy một cái ra điều nghiêm trang, nhưng lại ưỡn ngực ra vươn vai cho đỡ mỏi. Cụ đủng đỉnh khen: bà có cặp vú to ra phết. Mụ đưa tay vuốt vuốt chỗ ngực: to gì đâu, hồi lão chồng tôi còn sống, ông ấy chê vú gì bụm bàn tay không đủ. Mụ nói mà cứ vênh ngực lên.
Cụ chép miệng: ông ấy dở hơi. Vú thế còn chê ỏng chê eo là bé. Bé mà ông ấy úp mặt lên không khéo ông ấy chết hồi nào không biết. Với tôi vú thế đủ rồi, có cấm chợ cả tuần, gặm mút tạm cũng đỡ đói. Mụ cười cục cục đến hay: mà ai cho gặm kia chứ, về mà gặm cái vú vợ của ông đi.
Cụ nhận ra chẳng thể nói suông với mụ này được nên đứng lên áp lại gần. Mụ làm vẻ sợ hỏi rối rít: ông định dở trò gì vậy. Cụ bảo: thì xem vú bà to bé thế nào rồi tiện thể xin gặm một tí, đang đói bụng đây này. Mụ lui, lui thét đụng vào cột nhà, hết đường xoay trở. Cụ vồ lấy mụ như mèo bỡn chuột.
Mụ chỉ mặc mỗi lớp áo, chẳng dặm yếm bên trong nên khi cụ ôm được thì bàn tay cụ chạm ngay vào vú. Mụ còn bù lu bù loa cho phải phép, đến khi cụ đã luồn cả hai tay vào dưới áo bóp luôn hai vú thì mụ hết cựa quậy. Mụ đã có tuổi mà vú còn đầy đặn, bóp đã tay mà êm tận mạng luôn. Cụ xoa hai bầu vú, bóp cho chúng lồi lên lồi xuống dập dềnh làm cho mụ líu ríu trước người cụ.
Cụ bóp vú vài lần nữa thì dùng các ngón cái mà bật vê hai núm vú. Mụ thích nhé, co hai tay lại và khum người xuống. Đít mụ chổng vào háng cụ, chưa gì buồi cụ đã ngỏng cứng lên. Mụ cảm thấy bị độn vương vít ở mông nên càng quẫy tợn, mục đích là vừa tránh nhột vì cụ vần hai vú, vừa kích thích để buồi cụ cứng hơn nữa. Cụ thừa biết con mụ khao khát nên ôm chặt mà gẩy măn cả quầng lẫn núm vú, còn buồi thì thúc khan chỗ đít mụ.
Đúng như cụ nghĩ, mụ đổ kềnh ra, đè cả cụ lồm cồm nằm ở dưới. Hai người líu quíu dính vào nhau như anh bê bị gạo nặng bị ngã ngửa đè trên mình. Mụ sướng bỏ bu mà còn tỉnh táo la lên: để tôi cởi áo ra đã, vặt vú người ta mà cứ như vặt lông gà, rách bố cả áo còn gì. Cụ ghé tai mụ thở những hơi nóng hổi giục: cởi thì tự bà cởi, chứ tay tôi còn bận vê bóp vú thì giúp gì được. Mụ riu ríu làm, không thèm nói năng. Vạt áo bung ra, có rút vứt ra được đâu, song mụ muốn thế để cụ thấy tận mắt hai vú mụ.
Cụ bóp vặt các vú, day cả hai xẹp đi xẹp lại, quầng và đầu vú trặc trẹo bầy hầy. Mụ vẫn như con heo bị ôm giữ trên mình cụ, hai chân giãy như đỉa. Mụ vờ vịt giỏi lắm, mụ chả nhột bao nhiêu, mà chỉ muốn thúc cho buồi ngỏng tối đa thôi. Cụ bóp mà trêu chọc mụ: thế bà nhịn bao lâu rồi. Mụ lại lái câu hỏi sang hướng khác: tôi vừa ăn cơm hôm qua, nhịn thì có mà chết. Cụ vẫn bóp hai vú mà bật cười khanh khách: ăn cơm thì ai chẳng ăn, nhưng nhịn là nhịn cái khoản khác kìa.
Mụ vểnh môi lên trách: ông này hỏi vớ vẩn, nhịn thì chỉ có nhịn cơm, lại còn nhịn thứ khác, bố ai mà hiểu. Cụ nghĩ con mụ ra tuồng ngây thơ cụ thì để cụ bày cho mụ luôn thể: tôi nói bà nhịn là nhịn ngậm buồi của giai. Mụ ré lên: ông nói bậy. Cụ tiện tay, bỏ một tay ở vú đang vê đang bóp ra, thọc luôn vào cạp váy mụ sờ vào lồn mà nhủ: cái này nhịn chứ không phải cái miệng. Mụ đạp vung hai chân, nhưng cụ đã kềm giữ thì mụ vung ra sao được. Ngược lại, cho tay vào bụng dưới mụ rồi, cụ mới nhận ra mụ chẳng có gì nai nịt ở dưới. Thế là tay cụ áp luôn vào lồn ngay. Mụ khua chân chỉ tổ cho mớ lông bị vò xoắn tít lại và hai mu trầy trật bị đè chớ ích gì.
Cụ mò đúng cái lồn thì các ngón tay khều khào như chân cua. Chúng loe ngoe bò lổm ngổm cào vào lồn mụ, chọc vào mu, rỉa vào khe và lọt vào lỗ. Khi một chân cua đã đụng đích vào lỗ thì bắt đầu ngọ nguậy. Nó xỉa xỉa cái miếng thịt lồi ở trong lồn, nhấn y hệt người ta nhấn chuông. Chẳng có tiếng kêu tin tin phát ra mà chỗ thịt lồn cứ rung phát ớn. Mụ sướng nên xoạng rông hai chân ra cho cụ vọc.
Con mụ nặng tệ mạng, đè một lúc làm cụ muốn nghẽn hơi thở. Cụ phì phò thở như thụt bễ, mụ tỉ tê hỏi: mệt hả. Cụ pha trò: bà nặng như cái lu, đè lên tôi thấy êm còn vùng vẫy làm tôi thở muốn chết. Mụ thấy cụ mới dợt sơ mấy chiêu mà vú lồn mụ rạo rực cả lên rồi nên hốt hoảng: ấy chết, sao chẳng bảo. Mụ tẽn tò vì cụ làm mụ nứng muốn điên loạn lên, chẳng còn ý tứ gì nữa. Mụ ôn tồn bảo: thế thì ông thả tay để tôi ngồi dậy, chứ cứ bóp với bít khư khư thế này thì làm sao rời khỏi ông.
Cụ thở dài tiếc rẻ. Mụ nhỏn nhoẻn trấn an cụ: không, mình chỉ thay đổi chỗ thôi. Ông đừng lo, tôi chẳng bỏ dở cuộc vui đâu. Ông lại thở phào cái nữa. Mụ loạng quạng đứng dậy, xống áo lùm xùm, váy xộc xệch. Cụ hét đòi vứt hết ra cho dễ. Mụ đang nực nên chẳng phản đối, tự động liệng bỏ áo và lôi tuột cả váy ra. Chu choa, cụ nằm ngửa nhìn lên, cả một tòa thiên nhiên sáng chói trước mặt.
Người mụ trắng quá, hai vú nặng trĩu, mập mạp đẫy đà, hai chân lừng lững như cột cái, chỗ háng một bụi cỏ đen sì, he hé con trai đang xùi bọt mép, bong bóng phùng ra và vỡ đi, cái khác lại đùn tiếp. Mụ có tuổi mà thân hình còn đẹp. Chỉ hơi tiếc một chút là nây bụng quá dầy, xệ cả ra ngoài, lại có nhiều nếp nhăn ngoằn ngoèo xếp lại, và hai đầu vú thì nâu sẫm cả lên.
Mụ dõi theo cụ nằm đơ nhìn mụ thì tỏ vẻ thích. Mụ xoay người trước ra sau, sau ra trước cho cụ ngắm. Mụ lật cái mông, nâng từng cái vú, chổng đít lên lại ngửa đít ra, chân này dạng, chân kia khép, thay nhau tựa múa quyền cho cụ nghía. Mối lần mụ khoe món gì thì lại hỏi: ông thấy thế nào. Cụ chẳng khen chẳng cho ý kiến mà chỉ hít hà như cắn phải quả ớt chỉ thiên. Mụ lại bước hai chân ngang qua mình cụ, xê dịch người lên cho háng lơ lửng ở tầm mắt, hỏi dồn: ông xem cái của quỉ này có giống cái của bà ở nhà không.
Cụ nheo nhoe mắt như chói nắng, thong thả trả lời: cái nào cũng to dềnh lên cả. Cái nào cũng rậm rì, cái nào cũng như miếng bánh bèo bự tổ chảng. Có điều nghệ thuật biểu diễn thì chưa biết ai thua ai, phải thử mới đánh giá được. Tuy vậy cụ cũng nịnh ngay được: dù sao của bà ít bị giũa mài chắc là còn bót chưa bị rơ, chứ mụ nhà tôi thì ôi thôi quá lắm. Tôi có ghé vào trú mưa đã thấy trống tuềnh trống toàng, chán bỏ mẹ. Vậy mà bà ấy rên là cây gậy của tôi làm bà ấy mẻ cả ngao, phải chạy về nhà mẹ nghỉ bôi thuốc.
Đàn ông vốn là vậy. Nịnh gái luôn kể xấu vợ, nhưng mất gì đâu. Gái cho địt có chừng có mực, còn lồn vợ thì xả láng dùng te tua. Cụ có chê lén chê lút thì bà ấy cóc có nghe thấy, miễn là gạ được con mụ để địt cho rồi. Sau lại về cơm nhà lồn vợ là ổn.
Mụ đang đứng dạng hai chân trên mặt cụ như người mặc váy đụp đi tè, nghe cụ kể xấu vợ, mụ cười lên hăng hắc. Hai chân mụ rung rung, cái háng mụ rung rung, cả hai vú mụ cũng rung rung nốt. Cụ nằm ngửa nhìn lên thấy phê quá nên lục bục nói: tôi nói thật đấy, chứ không đặt điều đặt đóm gì đâu.
Mụ vẫn không ngớt ngả nghến cười, nói xùi cả bọt mép ra: bà lão nhà ông tếu tệ. Gậy của chồng đâm việc gì phải chạy về nhà mẹ bôi thuốc. Giá phải tay tôi thì tôi cứ ở lại, chết chóc gì đâu, gậy ông không bằng cồng bà, nó chọt vào thì mình đỡ, thét rồi nó toè đầu cũng không làm ăn gì được nữa.
Đến lượt cụ lại cười lên rinh rích. Cụ chỉ tay lăm lăm vào mụ: bà nói dễ nghe nhỉ. Gậy mà tòe đầu thì cồng bà cũng tiêu luôn. Đừng có ở đó mà nói bảnh, chỉ sợ đến phiên bà thì chẳng cần chờ chạy về với mẹ, có khi phải gọi xe cứu thương đến bôi thuốc luôn tại chỗ. Mụ ngẩn tò te ra hỏi móc: gậy ông chắc bịt sắt ở đầu mới làm bà lão thủng vết thương, chứ gậy gộc bình thường thì làm chó gì đâm bà ấy lủng được nhỉ.
Hai người đấu đá nhau chan chát. Mụ vẫn dạng háng đứng cho cụ xem. Cụ phê phán ra điều hiểu biết: này tôi xem cồng bà cũng cứng cáp lắm. Thế nhưng nhìn thì đại khái thôi, còn phải thử mới biết chắc được. Mụ vênh mặt lên: muốn thử thì thử, sợ gì. Cụ có vẻ sốt ruột nên giục: thử mà bà cứ đứng chót vót như đỉnh núi thế kia thì thử chó gì được đây. Mụ giở giọng nũng nịu hỏi: vậy thì phải làm sao. Cụ đề nghị mụ nằm xuống.