VN88 VN88

Cấp bậc phân chia chỉ vì cái lồn – Truyện 18+

Cố bà mắt nhắm mắt mở, hốt hoảng la: mày bảo thằng nào lẻn vào, nó có trộm được gì không. Cụ thành thực thưa: con vừa về thì thấy bố đi ra, còn mẹ ngủ mê ngủ mệt. Con nhìn yếm mẹ chuệch choạc, vú vê để ra, con…(cụ cười cầu tài) hì hì ngậm một ti cho đỡ. Cố bà không trách cụ mà hỏi tới: nhưng mày bảo cái gì, mẹ nghe loáng thoáng chẳng hiểu.

Cụ lại cầm góc váy mẹ dở lên. Cố lính quính đè giữ lại. Cụ buông váy ra nói với mẹ: con xem rồi, quân chó má nào say rượu lại nôn cả ra háng mẹ, tanh bỏ bố. Cố bà tỉnh ngay biết là cái của nỡm ấy do đâu bôi nhơ nhớp ra vậy, nhưng lấp liếm: thằng mả mẹ nào say gì say khiếp, hay chưa chừng con Mực nhà mình ăn phải thứ lạ nên mửa cũng nên. Để mẹ gọi nó vào xem nó có chê không, nhược bằng nó đớp là đúng ông mãnh nào rồi. Và cố vờ ngơ ngác đến hay: mà sao tao ngủ gì ngủ khiếp, ngủ đến nó giở váy tao lên nôn cũng chả biết.

Và cố bà lết ra đầu giường, chậc chậc kêu con Mực. Con nhẵng chạy ngay vào, đuôi vẫy lịa. Cố trụt xuống giường, quay lưng ra phía cụ và vén cao váy ở phần háng lên. Con Mực chui ngay vào nghe chóc chóc đớp như cá. Cố bà hết ngồi thụp xuống lại nhảy cỡn lên, la chói nhói: mày liếm gì mạnh thế Mực, từ từ thôi, mày làm tao buồn rủn cả người.

Cụ lắc đầu quầy quậy, chẳng hiểu chuyện gì vào chuyện gì. Cố bà đã hạ váy rồi mà con Mực còn muốn xông vào làm sạch cái đám tiệc mửa trong háng cố bà. Khiến bà phải đẩy nó ra giảng giải: sạch rồi, mày liếm nữa chắc tao chết ngất. Cố cầm váy rũ đùng đùng như rũ đi cát bụi bám ở đó.

Cụ nói lẩm bẩm: người lớn làm gì trẻ không sao đoán nổi. Cố bà thấy con nhép nhép như thầy pháp đọc chú, bà hạch hỏi con: mày lầm bầm gì thế, hay là mày rủa tao. Cụ chống chế: không, con nào dám, song mẹ sai con Mực dọn cái món nhớt bẩn đó, nó làm gì mà mẹ muốn té lăn té ngửa vậy.

Cố bà bật cười: tao tưởng mày nói xéo tao, ai dè mày thắc mắc con Mực. Ôi, tao bảo nó ăn cái đám tanh tưởi đó, ngờ đâu nó lại lấy lưỡi liếm lau, chao ôi, đúng là dài như lưỡi chó, nó rúc vào háng tao nhột bỏ mẹ.

Cố nói mà cũng giúi hai tay vào kẹp khư khư như còn nhớ đến con Mực liếm ra sao. Cụ nhân lúc mẹ bụm háng nhảy lò cò xán vào một tay sờ bóp vú cố, còn miệng thì tợp tợp vú cạnh bên. Cố bà đang dúm người, lại bị tay và miệng cụ rỉa bóp vào vú buồn nhột tợn nên cố đẩy cụ ra.

Cụ lăn quay ăn vạ: con sờ, con bú thì mẹ không cho, mẹ để thằng cha căng chú kiết vào giở váy lên nhìn còn mửa tùm lum thì mẹ chịu. Hu, hu, con về mách bố cho xem. Cố bà vốn sợ gì cố ông, song thấy con hiểu lầm nên vội can gián: mày sờ mà cứ mơn măn vú mẹ, còn miệng mày tớp tớp thấy ghê, tao hình dung con Mực đang nhảy đớp lấy nên nhũn cả người.

Để giải hòa, cụ ngồi yên lại xuống giường và bảo: giờ tao bình tĩnh rồi, mày có bú, có vặt, có mò, có nắn gì thì tao cũng chịu. Thế là cố lần tay ra sau lưng giật phéng dải yếm cột phía đó ra. Cụ làm mà khoe: thế cho nó mát mà mày cũng dễ nghịch nữa.

Cụ đang ngậm ti, bóp xoẹt xoẹt cũng ngoác miệng ra gạ: mẹ cởi nốt váy ra cho mát luôn thể, nhưng cố bà gắt lên: không được, chỗ đó xấu xí lắm, nó nhăn nhíu và lồm xồm như ngáo ộp. Cụ giương mắt lên tự hỏi cái của quỉ ấy xấu tệ hại vậy mà có thằng điên chui vào mửa lấy được cũng tài.

Cố bà lại tưởng con làm cao, nên chìa vú ra bảo: bú bóp thì khoắng đại đi, còn lừng khừng sốt cả ruột. Cụ ngoạm vú mẹ vào mồm, tay bóp cật lực, nhéo cho đầu vú cố toét lên và vùi vùi mũi vào nhay bằng thích. Cố bà buồn tê tái người, tựa có con giun đang bò lổn nhổn nên cục cựa luôn, hai vú càng bết vào tay vào miệng thằng nhóc, cố trách: sao mà bố con giống đúc khuôn nhau vậy không biết.

Cụ thì mơ màng đến con Nụ, cứ nhìn vú cố lại nhớ vú con nhãi. Nên cụ vặt mạnh tay và bú đáo bú để. Cụ nhớ điệu nũng nịu của con Nụ mà giận thịch thịch lên người cố. Chỗ háng cụ cũng đã cứng dồn lên, cố bà chửi yêu con: mày chơi còn nhặt cái gì dấu vào quần, cứng như củi, đâm vào mẹ nhói lên. Cụ thẹn quá, phải cố nghĩ sang chuyện khác cho mềm lại.

Cụ nghĩ đến bố giờ đang ở nhà con Nụ. Chả hiểu cố ông đã làm ăn được gì chưa. Thế nhưng sự thay đổi đột ngột của cái món ở háng cụ lại khiến cố bà lưu ý: hay, lạ thật, của quỉ vừa cứng đùng giờ lại đã mềm nhanh ra phết. Cố đòi xem, cụ chối lia chối lịa: đừng, mẹ ạ, con sâu róm đấy, nó cũng khiếp như con ngáo ộp của mẹ vậy.

Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Bà cố giữ không cho con xem của nợ thì nó cũng che không để cố nhìn con giun đất là huề.

Chưa vào đến cửa nhà cái Nụ, cố ông đã cất tiếng oang oang: xin chào, xin chào, có ai ở nhà không ? Mẹ con bé đang bận bịu gì ở sau cũng ngưng tay chạy ra. Thấy mặt cố, bà lão ớ ra. Tiếng đồn ông này đến đâu là các mụ đổ kềnh đến đấy làm bà sợ, nhưng chả nhẽ khách thăm nhà lại lơ là, nên bấm bụng mời vào.

Bà lão dơ thẳng tay ra, hơi nghiêng người làm động tác kính trọng: mời ông vào sơi nước. Tự nhiên bà lão lúng túng ra mặt, quên đầu quên đuôi, vấp lên vấp xuống, đến chuyện nước nôi đãi khách cũng chưa đưa ra nữa.

Cố ông chẳng để bụng chuyện này vì mục đích ông đến thăm là ở một nguyên do khác, chứ có vặn vẹo vì thiếu sót mời mọc đâu. Tới đây thì mẹ cái Nụ chợt nhận ra sự ăn mặc phong phanh của bà. Trời nóng quá mà, cụ chỉ mặc hờ cái yếm, lại để hơ để hổng, nên che đằng này lại hở đằng kia. Vú vê bà lão cũng xơ mướp ra rồi, không còn nét đặc sắc của giới trẻ nữa, nhưng các ông nhìn thì vẫn thấy rậm rật chân tay. Bà lão phải xin phép vào mặc thêm cái áo ngoài.

Cố ông biết thừa sự rột rẹt của cố nên can ngăn: bà cứ tự nhiên, tôi chỉ ghé thăm một tí rồi đi ngay. Và cố nhỏn nhoẻn cười ruồi với bà: gớm, bà đẹp quá, cái váy bà mặc bóng bóng là, trông muốn nuốt nước bọt.

Mẹ cái Nụ hồng mặt lên vì lời khen. Đàn bà được khen, ai chả thích, song cố khen gì chả khen lại ngợi ca đít đoi của bà thì nghe trâng tráo quá. Cụ lấy tay phủi phủi cái váy, vuốt cho gấu phẳng phiu ra và hai vai nhún nhún đều đều. Cố ông biết bà lão thích lắm nên tấn công thêm: tôi nói thật đấy, chả tin bà để tôi chỉ cho bà thấy.

Một bước, cố ông lăm le xán lại, bà lão bật lui ra sau thủ thế. Cố ông dừng lại vì không muốn bà lão hốt hoảng vỡ kế hoạch mất. Cố ông chuyển ngay sang đề tài khác, hỏi dớ dẩn những điều chẳng ăn nhập gì nhau. Cụ hỏi về nhà dột, mái xiêu, chuyện vườn cây bụi cỏ, miệng thì dẻo quẹo mà mắt thì nhìn chằm chằm vào người bà lão.

Bà lão nhột quá, phải vin vào chuyện này chuyện khác cho phai bớt sự châm chích của cố. Cụ chửi cái Nụ: con bé nhoáng cái lại thót đi, hẳn lại ra gạ gẫm mấy thằng bỏ mẹ ngoài đình. Chả biết nó ăn gì mà về cứ ngúng nga ngúng nguẩy, đít cứ khoắng vung lên, còn vú thì rung rung như chưa ổn định.

Bà nói huyên thuyên nên hớ dữ. Mang cả vú với đít của con gái ra để lấp liếm chuyện lúng túng của mình. Cố ông tủm tỉm: dào, trẻ nó có niềm vui của nó, còn mình bọn già lo việc của mình thôi. Cố nói mà hai tay quạt như chong chóng, cứ xìa xìa về phía lão bà.

Bà lão bị dồn vào cạnh bàn, hết chạy đâu được. Cố ông đang sẵn đà, lỡ trớn nên không thắng kịp đà tay đã vớ đúng cái bàn tọa của bà lão mà độp cái bụp. Bà lão bị “ bàn tay năm ngón kiêu sa “ rờ vào tê tê, dù gì bà vắng chồng đã lâu nên cũng rục rịch cõi lòng.

Cố ông mượn gió bẻ măng nên khen bà lão một phát: này, cả làng đồn là bà đẹp đấy. Mà quả bà đẹp thần sầu, tôi thấy đã bị hớp hồn không muốn đi đâu nữa. Bà lão thấy vẻ trợn trừng trợn trạo của cố cũng bắt run lên, tay xua như xua ruồi.

Cố ông bảo: nghe thiên hạ kháo quá, tôi cũng đến xem một bận cho biết. Quả người đời có mắt, bà thế này chả trách đàn ông phải để tâm. Mà này cụ bà ạ, chẳng còn bao lâu nữa ta cũng về với đất cả thôi, cụ bà sống đơn chiếc nhỡ ốm đau, khổ lắm. Hay là chúng mình làm quen, thỉnh thoảng tôi tới lui thăm bà, biết đâu chẳng giúp được cái tay vào đâu đó.

VN88

Viết một bình luận