VN88 VN88

Cái website gây thương nhớ

Công trình của Dụng hoàn thành vào một ngày cuối năm, trời rét khiến ngón tay trỏ co cứng đờ. Hôm nay khách đông bất ngờ, hình như thời tiết khiến người ta nghĩ đến nhau nhiều hơn? Hay không khí giao mùa thôi thúc một sự chia sẻ.
Chiếc xe quen thuộc nghiêng bánh leo lên thềm, cô gỡ khẩu trang ra, nụ cười khiến màu hồng trên má cô càng thêm thắm hay vì màu đỏ của cái áo rất đẹp ửng rạng khuôn mặt?
Không còn máy trống, Dụng thoát chương trình mình đang làm rồi đứng lên nhường máy cho cô. Lẽ ra Dụng đã đi nơi khác ngay nhưng vì mùi hương… Dụng hít nhè nhẹ, hít thật sâu… Mắt Dụng chạm phải sáu ký tự. Thay vì gõ password vào ô bên dưới thì cô đã gõ nhầm vào ô bên trên. Sáu ký tự hiện ra thật rõ ràng.
Cô vội xóa đi và hạ con trỏ xuống bên dưới rồi gõ lại.
Dụng chưa bao giờ có ý nghĩ này. Chưa bao giờ, thật vậy. Nhưng sáu ký tự cứ hiện ra trong trí nhớ khiến Dụng không cưỡng được nỗi tò mò muốn biết về cô. Chỉ một chút thôi. Lỗi tại cơn gió cuối năm cứ thổi tràn qua nỗi nhớ nhà…
Lá thư thứ nhất là thư của một đứa em trai đang học ở thành phố, Dụng chắc vậy vì lời lẽ trong thư kể lể cuộc sống sinh viên thành phố đắt đỏ quá và quyết tâm tiết kiệm bằng cách tết này không về quê. Và một lá thư khác cũng của một đứa em, hình như là con gái, đang học may cấp tốc để kịp xin việc trong xí nghiệp may hàng xuất khẩu. Thư kể tháng hai có đợt thi tuyển thợ tay nghề cao cho nên tết này không phụ may áo quần bình thường cho chủ được mà phải lo học may áo gió. Dòng rụt rè cuối thì “học cấp tốc giá đắt lắm chị ạ…”.
Dụng tưởng tượng thằng sinh viên xa nhà một mình nằm lại ký túc xá rộng thênh. Rồi hình dung đứa con gái cắm cúi bên bàn máy may. Hồi ở Hà Nội, Dụng ở trọ cùng xóm với công nhân may hàng bảo hộ. Ai cũng tranh thủ nhận hàng về làm thêm. Tối nào cũng thấy họ cặm cụi lộn nắp túi áo và măngsét tay. Dụng hỏi họ sao cứ mãi một kiểu như thế, câu trả lời thở dài “muốn may khác kiểu thì phải có tiền học nghề”.
Hai lá thư đầu khiến Dụng thấy cô đúng như mình hằng hình dung, giống hệt những người chị ở quê Dụng vào Nam tìm đường làm ăn kiếm tiền thay cha mẹ nuôi em ăn học, ít ra là một cái nghề. Nhưng lá thư thứ ba làm Dụng sững sờ. Của một người đàn ông. Thư trách móc số phận sao cho gặp nhau quá muộn màng, nồng nàn tỏ ý, nhắc lại những lần gặp gỡ và rồi… “neu em dong y, toi se ly di… chi can em noi dong y, em se co tat ca nhung gi em muon…”.

Lá thư thứ ba khiến nỗi đau âm ỉ về bố trào dậy. Bố, và một phụ nữ nghe nói rất trẻ và rất đẹp… Mẹ mất bố! Chị em Dụng mất bố!
Lá thư thứ ba khiến Dụng cay đắng. Dụng cắn răng nhận ra những gì đẹp nhất trên trang web của mình đều phảng phất bóng dáng cô! Bóng dáng của những thân quen… Những gam màu ấm mắt, những bông hoa như gạo tấm lung linh vì sao xa… Vô thức, Dụng nhấp ngón trỏ vào phím delete rồi chợt nhận ra mình đang làm gì, Dụng rụt tay lại, bật khóc. Khóc ngon lành. Khóc cho điều đẹp đẽ nhường vậy mà vỡ tan. Khóc cho sự mong manh của trái tim. Khóc cho một giấc mơ. Dụng mơ trang web của mình sẽ được nối dài thêm bởi những người xa xứ không nguôi lòng nhớ, những riêng tư sẽ được đồng cảm và chia sẻ, như một con sông đi qua mỗi làng quê được đặt cho một cái tên khác nhau nhưng đều có chung một cội nguồn.
Giấc mơ ấy không hề có chỗ cho những điều tồi tệ?

Tất niên, rượu thịt ê hề. Ông bác trên bàn tiệc cười khà ép khách ăn, ép khách uống chai này chưa cạn đã vội bật nắp chai kia, xuống nhà sau tặc lưỡi: “Ở đây mình phung phí thế này, còn quê thì…”.
Dụng trốn bàn tiệc đi ra đường. Nhớ nhà. Nỗi nhớ làm tăng nỗi buồn và nỗi buồn làm tăng nỗi nhớ. Cả hai nỗi cộng lại thêm chút men rượu tiệc tất niên khiến Dụng lâng lâng quay quắt. Tối qua ông bác tính toán lời lãi trong năm, đưa cho Dụng phần tiền công. Và hỏi Dụng đã nghiên cứu được gì. Dụng lảng trả lời như đã từng lẩn tránh.
Cảm giác lành lạnh là tất cả mọi người trên đường đều một nhà, mình mình là khách lạ! Đường phố đượm hương, hương nhang trầm, hương hoa, mùi bánh mứt… Dụng dừng lại bên một gốc đào, trong này trời ấm nên hoa nở sớm, rộ màu hồng đặc biệt của hoa Nhật Tân.
– Có hoa dã thảo không? – Dụng bật hỏi.
Người đàn ông bán hàng nhướng mắt trước cái tên lạ.
Ngay lúc đó, Dụng nhìn thấy cô trong restaurant bên kia đường. Khuôn mặt cô nhô bên trên khung cửa sổ bằng kính, mái tóc bới cao lộ ngấn cổ và cả khuôn ngực. Cái áo màu da cam nổi bật, cô đang rót bia vào cốc, quanh cái bàn có ba gã mặt mũi đỏ phừng đang cười.
Không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở nơi này. Không ngạc nhiên. Thật thế. Chỉ cảm giác nhoi nhói rồi một ý nghĩ xuất hiện. Dụng thốt cười đanh lạnh. Ừ, tại sao không? Cô sẽ rót rượu cho Dụng! Chứ sao! Dụng ngạo nghễ đi vào quán. Các bàn chật ních.
Dụng khệnh khạng ngồi xuống và gọi một chai rượu. Tên chai rượu khiến bà chủ quán nhướng mắt. Dụng rút mấy tờ giấy bạc ra đặt lên bàn. Một sự thỏa mãn không tả được khi thấy người ta biết sợ mình. Một nỗi khoái trá khi thấy mình có quyền như ai. Và hả hê, hả hê tột cùng khi bắt được kẻ trả giá cho nỗi niềm của mình. Dụng phẩy tay từ chối đứa con gái trẻ mặc váy ngắn đi về phía mình và xỉa ngón trỏ về phía cô ngoắc ngoắc…
Tất cả xảy ra rất nhanh, không kịp chớp mắt. Một trong ba gã đàn ông lao về phía Dụng và cú đấm như trời giáng…

Phòng máy không thể đóng cửa đợi đến lúc vết thương trên mặt Dụng lành hẳn. Dụng đi đi lại lại làm nhiệm vụ trong câm lặng. Bằng sự câm lặng, Dụng lẩn tránh tất cả như đã từng… Đôi khi quen tay, Dụng mở trang web của mình ra nhưng rồi ngay lập tức tắt phụt.
Nhưng người ta đâu thể lẩn tránh chính mình. Như mẹ hỏi ước mơ của Dụng đến đâu rồi. Dụng nhìn những con chữ vụng về của người không được học hành rồi nhìn vết sẹo của mình trong gương, trào nước mắt. Chắc mẹ nghĩ Dụng hư hỏng mất rồi. Mà quả là mình… Nhớ ngày ra đi chỉ mong làm được gì đó cho mẹ vui. Sao người ta luôn mong muốn làm những điều tốt đẹp mà cứ ngược lại? Chợt nhớ bố, có lẽ ngày khăn gói vào Nam tìm đường làm ăn bố cũng không ngờ bố làm cả nhà buồn đến thế. Lần đầu tiên Dụng nghĩ đến bố mà không oán giận, chỉ còn lại nỗi buồn sắc cạnh như một lưỡi dao.
Dụng mở trang web của mình ra, nhấp chuột liên hồi…

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận