VN88 VN88

Cái vòng tròn oan nghiệt

Một giọng trầm trầm của đàn ông còn trẻ “Có thể chưa vợ cũng nên!”, nó đoán mò. Rồi áp máy vào tai đến độ có thể cảm nhận được sự chăm chú, chờ đợi lẫn hơi thở nhè nhẹ Ở đầu dây kia. Chưa bao giờ nó gặp được người đàm thoại thành tâm và nhiệt tình đến thế. Như sợ sợ điều gì… nên nó vội vàng nói nhanh, nhằm phân bua:
– Xin lỗi! Có thể em gọi nhầm…
– Tôi là Sang. Em có thể nói bất cứ chuyện gì cũng được, nếu như em rỗi. Tôi luôn sẵn sàng nghe mà…
Giọng người đàn ông tên Sang như van nài, năn nỉ. Một sợi dây đồng cảm len nhẹ trong tim. Nó thì thầm:
– Em là Nhàn, hiện đang học lớp 13 của trường Đại học Tổng hợp vừa bị một tai nạn nho nhỏ nên phải nằm lì ở nhà suốt ba tuần rồi…
Nó vui vẻ “thao thao bất tuyệt”. Chợt một sự im lặng tuyệt đối ở đầu dây bên kia, khiến nó cảm nhận không gian bao quanh chùng nặng. Nó buột miệng lo sợ:
– Alô!… Anh Sang còn ở đầu dây đấy không… ?
Một cái rùng mình thật nhẹ.
– Vâng… tôi đây!
Sang khó khăn trả lời.
Nó trách:
– Anh nói gì về mình đi chứ ?
– Tôi ấy à… đã học xong Đại học và đang thất nghiệp. Do đó phải nằm… dài dài ở nhà, nó mơ hồ nghe những tiếng cuối cùng kéo dài ra, run run. Anh tiếp:- Cảm nhận cuộc sống là một chuỗi ngày dài vô vọng, chán nản. Bất ngờ lại được gặp em… Hạnh phúc và xúc động quá…
Nó vui vui vì lời thú nhận chân thành ấy. Sau đó, nó và Sang kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu – không cuối. Nó cười nhiều thay cho cái thở dài trước kia… Chợt thấy, dù sao cuộc đời cũng chưa đến nỗi tồi tệ như nó hằng tưởng.

Đang nói chuyện huyên thuyên, chợt có tiếng rồ máy quen thuộc và giảm ga đột ngột, nhẹ tênh trước cổng: Bố về !
Nó thầm thì:
– Thôi chào anh nhé ! Bố Nhàn vừa về !
Có tiếng gọi giật giọng, cơ hồ thét lên của Sang
– Khoan tắt máy đã Nhàn. Cho tôi số điện thoại của em đã chứ…
Nó trù trừ rồi nói nhanh
– Khỏi lo, chiều mai, đúng vào giờ này, em sẽ gọi…
Và gác máy.
Riết thành thói quen. Chiều chiều, nó lại gọi điện cho Sang. Khi thì nó nói hai ba câu chuyện vớ vẩn. Lúc thì bàn về các tác phẩm nổi tiếng mà nó đã nghiền ngẫm trong suốt thời gian quạ Hay tâm sự những suy nghĩ thầm kín trong đầu. Có lần nó hỏi:
– Anh Sang này, theo anh, Hưng là con người thế nào ?- Im lặng. Nó nghe giọng anh khẽ khàng khác hẳn với mọi lúc.
– Cậu ấy còn trẻ và bồng bột quá… Có thể Hưng sẽ nghĩ lại. Khoan trách vội. Mà… em đang buồn đó phải không Nhàn ?
Nó hoài nghi và vọt miệng:
– Cớ gì mà anh chẳng lên án Hưng nhỉ ? Tất cả đàn ông đều mang họ Sở cả, phải không anh Sang ?
Anh cười:
– Định vơ đũa cả nắm hả cô bé ? Anh thì khác chứ… ?
Nó xấu hổ cúp máy, mặc cho câu nói của anh lơ lửng nữa chừng…

Bao giờ cũng vậy. Nó thấy mình trở nên lớn hơn, ngoan hơn và khoan dung hơn sau những lời bảo ban, ân cần của anh. Lần tay xuống nắn bàn chân bó bột, nó hài lòng mỉm cười. Tình hình đã khả quan hơn nhiều sau câu chẩn bệnh chết người của ông bác sĩ già. Ngày mai nó được tháo băng và có thể lắc nhắc đi lại bằng nạng, sau gần hai tháng nằm bẹp dí… Vậy là tuần sau nó có thể đến trường được rồi. Nghĩ đến ánh mắt hối lỗi gần như van xin của Hưng tuần trước, nó cảm thấy buồn cười. Đúng là lòng người thật tráo trở. Một thời gian thưa thớt thăm hỏi để rồi khi nghe bác sĩ tuyên bố “Có khả năng bình phục như thường” thì lại săn đón, chiều chuộng còn hơn cả ngày xưa. Nhưng nó đã “khác xưa rồi”. Nó biết Hưng sẽ lại là con số O to tướng như thể nó chưa từng gặp trong đời vậy. Bất giác, nó bỗng đỏ mặt khi chợt nghĩ đến giọng nói trầm trầm, ân cần, âu lo của Sang. Anh thật tốt và đáng yêu biết bao !… “Rồi mình sẽ dành cho anh một bất ngờ lớn”. Nó nhủ thầm với lòng. Mà nó thì thừa trí thông minh để thực hiện được những điều mình muốn…

– Chị Ơi, ngôi nhà có giàn hoa Ti-gôn trước cổng đằng kia… có phải nhà anh Sang không ạ?
– Sang nào? Tôi không biết… Chị hàng nước khẽ giật mình nói với nó. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, chị lại gục gặt đầu, lắp bắp nói lớn:
– Ờ, phải… phải, nhà cậu ấy đấy… Lâu lắm rồi cậu ấy cứ ngồi tiệt trong nhà. Tội ghê ! Cô vào thăm cậu ấy hả ?…
Nó dạ nhỏ và hồi hộp, rón rén… dắt xe qua đường. Dưới đôi chân run run còn hơi khập khiễng. Nó bấm chuông “Reng… reng… reng”. Âm thanh vang dội sộc thẳng vào tim nó, đập thùm thụp, 1,2,3,4,… lần. Nó sốt ruột nhòm qua khe cửa. Bất ngờ, nó bỗng khựng lại… Mắt hoa lên, chân muốn quy… Một thanh niên chừng 24, 25 tuổi vóc người mảnh mai như con gái, nước da trắng xanh đang ngồi trên chiếc xe lăn tự đẩy ra cổng một cách khó nhọc. Nó định thần nhìn kỹ và chợt hoảng hốt. Hai ống quần phớt phơ được quặp lại và kéo lên tận đùi trên. Tay run rẩy nhưng đầu óc nó làm việc nhanh chóng. Nó sực nhớ đến những lời nói ấp úng, xa gần, bóng bẩy của Sang lẫn hàng loạt từ ngữ rối rắm, khó hiểu của chị hàng nước lúc nãy mà vì hấp tấp nóng ruột nên nó chẳng để ý… “Đúng là Sang rồi !”. Bất thần, nó quay chiếc xe đạp lại và leo lên yên một cách vội vã…
Trời âm u nhưng toàn thân nó lẩy bẩy, hâm hấp nóng như vừa bắt đầu cơn sốt nặng.

Lại một buổi chiều mưa vần vũ. Cả bầu trời nhuốm màu ảm đạm, xám xịt. Bó gối, ngồi bên ô cửa sổ. Nó chăm chú ngắm nhìn những hạt mưa vắt chéo qua tấm cửa kính xeo xéo. Bao giờ cũng vậy, trời đang nắng chuyển sang mưa thì cái chân đau của nó lại trở nên nhưng nhức, khó chịu. Nhìn cái điện thoại trăng trắng đặt bên cạnh, nó chợt rùng mình khi chợt nghĩ đến những con số quen thuộc… Rất lâu rồi, nó không cho phép mình gọi điện đến cho Sang. Mà gọi làm gì nữa… sau khi đã tận mắt chứng kiến được sự thật phũ phàng đó. Vâng, nó cũng đối xử tồi tệ với anh như ngày xưa Hưng đã làm như vậy với nó. Đôi khi nó muốn quên tất cả: Hưng của “thưở ban đầu”, chuỗi ngày cùng cực tuyệt vọng khi nằm liệt trên giường, giọng nói trầm trầm của Sang, lẫn hai ống quần trống rỗng phất phơ… Nhưng qui luật tự nhiên của đất trời và qui luật tự nhiên của lòng người thì vẫn cứ phải tuân theo. Hết nắng rồi mưa, mưa rồi nắng, quên rồi nhớ… Cái chân đau cũ lại giật giật. Cúi xuống, nó lấy tay xoa lên nhè nhẹ. Một vài giọt nước mắt âm thầm chảy từ khóe nhưng nó chẳng buồn lau… Nó hiểu ra rằng, kỷ niệm ngày xưa đã vĩnh viễn khắc một vết chàm lên bàn chân tật nguyền này.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận