Truyện ngắn cái vòng tròn oan nghiệt do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn cái vòng tròn oan nghiệt.
Xem truyện ngắn: Cái vòng tròn oan nghiệt
Tác giả: Mai Thị Thu Trang
Lại một buổi chiều sắp sửa trôi. Nó không muốn đếm thêm một chiều nữa, mặc dù nó thừa sức thuộc lòng. Nằm ngửa, hơi nghiêng đầu về phía cánh cửa sổ duy nhất nằm xeo xéo trong phòng, nó ngóng nhìn mưa rơi. Mưa mù trời, mù đất, ảm đạm kinh khủng. Cây cối chuyển sang một màu sậm khó chịu. Mây xám bàng bạc vần vũ. Vài chiếc xe gắn máy vù vù chạy qua như muốn xé rách cả màn mưa, át cả tiếng lộp bộp, đều đặn ở mái hiên sau nhà. Nó đoán và cảm nhận được rõ ràng mọi âm thanh xung quanh, những điều mà trước kia nó không hề biết. Tiếng xe gắn máy của bố nổ to giòn rồi chợt nhẹ tênh khi dừng lại trước cổng. Cái xe đạp của mẹ cứ kêu lên rin rít ngay từ vòng quay đầu tiên. Và bây giờ, thỉnh thoảng nó còn nghe thêm cái tiếng “suỵt” dài khe khẽ của bố hoặc mẹ mỗi khi cu Nha líu ríu cái miệng ngọng nghịu cười hát. Nó hiểu hết những thay đổi nhỏ nhặt đó.
Bất giác theo quán tính, nó lại lần tay nhè nhẹ xuống cái chân đau đang bó bột trắng toát, dày cộp nằm cứng đợ Hắt ngược tiếng thở dài và ngó trân mắt lên trần nhà, cố gắng lắm nó mới ngăn được giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt. Rồi nó đổi hướng nhìn ra ngoài trời đang sướt mướt. Xuyên qua tấm cửa kính xeo xéo, thâu cả màn đục ngầu nước của một chiều mưa ẩm ướt ở Huế, nó nhìn trân trân như muốn lật tung và đảo lộn lên mọi thứ. Mắt chợt căng lên, đau nhức. Rất khẽ, nó nhắm mắt lại. Mọi việc hiện lên rõ mồn một…
… Cũng vào một buổi chiều như thế này, lùng thùng trong chiếc áo mưa của bố, đạp vòng vèo quanh con đường phượng bay, vừa hát khe khẽ, nó thả hồn theo những giọt nước mát lạnh đang chảy dọc từ đầu mũ áo mưa xuống lòa xòa, nhồn nhột. Đang lâng lâng trong cái trò chơi tinh nghịch trẻ con này, thì bỗng nhiên… nó thấy cả người nhẹ hẫng đi như quả bóng bay đứt dây, rồi chợt nổ tung… và hòa vào những hạt mưa tí tách. Mọi vật xung quanh trở nên xa vời, xa vời… Nó cảm giác như bước vào một thế giới huyền ảo khác…
… Rồi từ bệnh viện, nó được chuyển về nhà trước cái lắc đầu nhè nhẹ của ông bác sĩ già luôn trễ nặng chiếc kính trên sống mũi cao. Bố ngậm ngùi không nói lời nào, lúi húi sửa lại chiếc áo nó đang bận một cách trễ nải.
Trong khi mẹ cứ mấp máy đôi môi như đợi dịp là chực òa lên. Nó nhìn mọi người hờ hững, vô cảm, bất cần tựa như đang nghe kể về chuyện của ai khác mà không dính líu đến mình. Loáng thoáng cái giọng khàn khàn của ông bác sĩ già thoảng nhẹ vào tai nó “Nếu biến chứng, không khéo phải cưa chân thôi. Anh chị nên chuẩn bị tâm lý trước cho cháu… “.
Biết làm gì khác hơn, nó giấu những giọt nước mắt của mình để rồi vào những đêm chòng chành khó ngủ lại trào tuôn ào ạt.
Hưng xộc đến. Người bám đầy mưa bụi lẫn cả hơi thở hồng hộc không kìm nén nổi. ánh mắt bàng hoàng xót xa nhìn sững nó một cách quái gở rồi chụp cánh tay nó giật mạnh, giọng sũng ướt “Bác sĩ bảo sao?”. Mấy đứa bạn cùng lớp nãy giờ ngồi cạnh nhấp nháy suỵt khẽ, giật áo, bấm tay thằng bạn vô tình. Nó nghe và thấy hết nhưng vờ im lặng. Song chỉ được một lát rồi không kềm chế được, nó chồm dậy hét toáng lên “Mấy người hãy để cho tôi yên. Tôi chẳng cần sự cảm thông nào cả cho dù có bị… tàn phế đi nữa”. Những tiếng cuối cùng tắt nghẹn lại. Vì phải cố hết sức, nên người nó lả đi. Hình ảnh chập chờn in đậm trong tâm trí nó là đôi mắt ướt sượt, ngập tràn sự thương hại của Hưng. Điều nó hằng sợ nhất bây giờ đã xảy ra.
… Mưa vẫn không ngớt. Không gian, thời gian bao trùm xung quanh rợn ngợp đến buồn tênh. Tiếng đồng hồ tích tắc cứ đều đặn gõ nhẹ trên trên bàn. Đã quá 5 giờ – nghĩa là một buổi chiều nữa lại lùi vào quá khứ. Ngày cũ chấm dứt. Bắt đầu một ngày mới buồn tẻ, vô vị vì phải nghĩ suy, trăn trở và đối diện với chính mình. Thời gian Hưng dành cho nó thưa dần, thưa dần… Đầu tiên là nửa ngày, một ngày… và bây giờ thì đã một tuần trôi qua rồi… Nó thở dài đánh sượt… Âu cũng là số phận ! Đời là một vòng tròn oan nghiệt. Niềm vui của người này là nỗi đau khổ của kẻ khác. Trước kia, nó đã từng điên cuồng chạy theo một ảo ảnh. Anh xa vời như một vì sao mơ ước. Vừa dang tay ra chưa kịp với thì đã vụt tắt. Còn Hưng lúc đó mòn mỏi, điêu đứng trong những trò chơi quái ác của nó. Nó biết Hưng còn thua xa đám bạn luôn tìm cách gần gũi. Và cho đến khi, Hưng vực được nó ra khỏi ảo vọng ngông cuồng để biến thành của ” riêng mình” thì bây giờ… Nó đau đớn nhận ra sự thật là mình đã lụy vì Hưng nhiều quá… Tuột mất cả rồi,” Ngày xưa ơi… “! Nó lại thở dài, những âm thanh tắt nghẹn được phát ra từ lồng ngực chẳng biết từ bao giờ đã thành bạn đồng hành của nó. Chồm người lấy quyển sách trên bàn. Chệch mắt nhìn sang. Trong óc nó bật lên một trò chơi mới. Vói tay, nó cầm chiếc máy điện thoại bấm ” tách, tách, tách,… ” Đầu dây kia lặng tờ rồi bỗng đổ dồn một hồi chuông dài. Một, hai hồi rồi ngang hồi thứ ba thì có tiếng lộc cộc:
– Alô. Xin lỗi, ai gọi đầu dây?