Nó ngồi trở lại ghế, vẫn trần truồng, thản nhiên như một người có mặc quần áo.
“Em mặc quần áo lại đi”, gã nói.
“Con thích để vậy. Con nói hết những điều bác sĩ muốn biết nếu như không bắt con mặc lại quần áo”.
Thật dễ dàng thôi, gã chỉ cần gật đầu thì gã có thể chiêm ngưỡng một thân hình khêu gợi của nó bao lâu tùy thích. Nhưng làm vậy, gã có thể sẽ bị mất bằng hành nghề. Gã thử đánh liều thêm một lát coi sao.
“Em tiếp tục kể về em và bác sĩ Nhân …tôi đồng ý cho em để vậy”, gã gợi ý.
“Bác sĩ đâu tin con. Đâu tin chuyện con và bác sĩ Nhân quan hệ, thì kể làm gì”.
“Em cứ kể đi, rồi tôi xét nghiệm coi điều nào đáng tin. Từ đó tôi có thể tìm hiểu được căn bệnh của em”.
“Căn bệnh của con bác sĩ Nhân cũng bó tay… Có ai mà thích bị hành hạ như con phải không bác sĩ … Mà hình như căn bệnh của con làm bác sĩ hứng … thú”.
“Cái đó không liên quan tới căn bệnh của em”.
“Liên quan chứ. Con cũng muốn biết đàn ông nào cũng hứng thú nghe chuyện sex, nhất là chuyện người con gái bị hành hạ tình dục để van xin họ tha thứ chẳng hạn vì một lỗi lầm viện cớ nào đó?”.
“Dung, em nên mặc quần áo lại trước. Tôi không thể tập trung nếu cứ như vậy …”
“Bác sĩ chớ lo chuyện này. Rồi con cũng phải mặc lại áo quần trước khi ra khỏi văn phòng này, nhưng bác sĩ cũng phải làm tròn bổn phận để trị bệnh cho con trước”.
“Em kể tiếp đi …”, gã dường như càng lúc càng hứng thú với câu chuyện của nó, bắt đầu thấy bình thường hơn trước cái cảnh trần truồng của nó.
“Lúc đó, con nằm xoải trên bàn, giống như vầy”, vừa nói nó vừa trườn người dài ra ghế. Rồi ông ta rón rén đi khóa cửa trước khi cởi hết quần áo ra, chỉ chừa lại đôi vớ”.
“Cái gì, bác sĩ Nhân cởi hết quần áo à?”
“Phải …Tôi không ngờ ông ấy cũng có thân hình thon gọn. Ông nói nhờ ông chơi Tennis. Rồi … ông đến và phát vô mông con như thể ông đang đánh Tennis…”
Gã nuốt ực xuống cổ họng, nghe tiếp.
“Con cảm thấy thích thú khi mông mình đau nhói lên. Bác sĩ Nhân cũng thích thú ra mặt. Ông vỗ vào ngực con, tuy đau lắm, nhưng con đã từ bị đau hơn. Con cũng không thèm khóc. Con chỉ muốn được đau đớn hơn”.
Nó bỗng ngừng, liếc nhìn gã. Mắt gã đang lim dim, mường tượng ra cái cảnh nó đang kể.
“Rồi, ông ấy không đánh nữa, và cởi trói cho con. Ông hun con bằng lưỡi, rồi bắt con làm kiểu 69 với ông. Con nằm trên. Ông nằm dướ. Thật không ngờ, lưỡi ông làm sướng như điên. Con ra trước, ông ra sau. Ông ra trong miệng con … và con nuốt …”
“Ngừng …ngừng”, gã mở mắt ra. “Thật bậy quá … em chỉ nói điều hoàn toàn phi lý”.
“Điều con nói là sự thật. Không tin bác sĩ hỏi ổng đi”, nó đưa tay phải lên xoa nắn núm bên trái, tay trái chẹt giữa hai đùi, cọ lên cọ xuống. Mặt nó đỏ bừng.phải.
“Dung, em hư quá, tôi không biết phải giải quyết với em sao đây”.
“Vậy à, con cứ tưởng bác sĩ thích nghe chuyện sex của con mà… như để tìm ra nguyên nhân căn bệnh”
“Tôi muốn em kể để biết tại sao em có ý tưởng đó thôi”.
“Và bác sĩ cũng muốn biết tại sao con có ý tưởng với bác sĩ nữa”.
“Phải”.
“Là vì Trinh thích bác sĩ. Chỉ đơn giản vậy. Còn em thì biết bác sĩ muốn em. Vậy thôi…”.
“Cho tôi nói chuyện với Trinh?”, gã thở nhanh, dường như hơi bị mất tập trung. Gã sợ gã không còn kềm chế bản thân được bao lâu nên đánh lãng sang chuyện khác.
“Nếu bác sĩ làm con giống như bác sĩ Nhân thì may ra Trinh sẽ trở lại”.
“Là làm sao”.
“Ông ấy …. đ…. em!”
“Hả … em nói sao”, gã đứng lên khi nghe nó nói huỵt tẹt ra như vậy. “Tôi đi lấy ly nước. Em cần gì không?…”, gã ấp úng
Gã phải mạnh dạn tìm cách bước ra khỏi phòng này ngay mặc cho nó kêu gã quay lại.
Phải cách xa nó, để cho gã nguôi ngoay trước đã. Gã nghĩ thầm.
“Nhưng với bác sĩ Nhân không được thỏa mãn. Con muốn bác sĩ”, nó thì thào nói với theo.
Gã phì mạnh một cái cho tỉnh táo. “Tôi sẽ trở lại trong chốc lát. Em cứ ở đây, mặc lại quần áo cho chỉnh tề”.
“Nếu như bác sĩ muốn vậy … thì cũng được”.
Gã đứng lên, tiến về phía cửa và bước lẽn ra ngoài. Cô thư ký Hoàng nhìn gã dò xét. Vốn làm việc lâu năm với gã, cô biết chắc là gã không bao giờ bỏ lại bệnh nhân một mình trong phòng. Cô để ý hành động của gã có vẻ hơi khác thường.
“Bác sĩ có sao không? Hình như bác sĩ không khỏe lắm”’, cô tỏ vẻ quan tâm.
“Không có gì, tôi chỉ khát nước”.
Cô thư ký Hoàng khẻ lắc đầu rồi chúi đầu vào đóng hồ sơ, không dám hỏi thêm câu nào. Cô chỉ lấy làm lạ là sao gã không nhấn chuông kêu cô mang nước vào.
Một lúc sau, gã bước nhẹ vào phòng, để lại cô thư ký vẫn còn đang thắc mắc vài điều chưa giải thích. Trinh vẫn còn ngồi, trần truồng với hai tay con mân mê bầu vú. Gò má nó ửng hồng lên hơn trước.
“Con chờ bác sĩ hơi lâu rồi đó. Không sao, đêm nào con cũng chờ không dám ngủ mà”, nó thỏ thẻ.