Truyện ngắn buồn vui với internet do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn buồn vui với internet.
Xem truyện ngắn: Buồn vui với internet
Tác giả: Nguyễn Khoa Hiền Trang
– Ê! Nhóc!
Nhỏ quay lại. Anh Hai đang lắc mạnh đầu, thiếu điều muốn văng cả mớ tóc bù xù ra.
– Nè, sao nhóc càng ngày càng “boy” vậy? Cái nón hồng có nơ bữa huynh mua đâu sao hổng đội lại tròng vô đầu cái nón lưỡi trai bạch thếch đó?
Nhỏ cười cười, khoát tay:
– À, em cho nhỏ bạn mượn rồi, bữa nó từ nhà mình về nắng quá! Không mất đâu, mai nó trả. À huynh, nói mẹ em đi luyện thi, 5 giờ về nghen! Bye! Trễ rồi!
– Ê! Khoan!
Nhỏ chun mũi thắng lại. Đã trễ 5 phút rồi! Anh Hai nhìn chằm chằm:
– Hỏi thiệt, có… bồ chưa đó?
– Khùng! – Nhỏ đỏ mặt
– Vậy… “đuôi”?
– Nhảm nhí! Để cho người ta yên thân thi tú tài. Đầu độc hoài!
Anh Hai cười hi hí:
– Tình yêu là động lực cho sự nghiệp!… Mà nói nghiêm chỉnh nha, mày cứ ngang tàng như “boy” thì coi chừng đó. Tao nhớ, hồi bằng tuổi mày tao đã biết “iu” rồi. Nè, tao có thằng bạn…
Nhỏ rùng mình nghĩ tới những ông bạn khùng khùng của anh Hai, nhăn mặt:
– Thôi đi! Kinh quá ! Coi chừng tui méc má ! Mới năm 2 mà bồ bịch lung tung, còn đầu độc em gái. Độc ác gì đâu !
Nhỏ vội vã phóng ra cửa. Đàn ông gì mà nhiều chuyện ! Có bồ hay không là chuyện của người ta, làm nhỏ trễ hơn 10 phút rồi, không biết vào lớp còn chỗ không… Nhưng nói gì thì nói, anh Hai hỏi làm nhỏ hơi nhột nhột. Trước giờ nhỏ chưa nghĩ tới mấy chuyện lẻ tẻ này. Nhưng chắc là giống “boy” quá thì cũng… không hay lắm. “Thôi. Mai không đội cái nón này nữa, đội nón hồng… !”, nhỏ tự nhủ.
Trưa nóng hầm hập mà trung tâm vẫn đông nghẹt. Biết chọn ai để ngồi chung đây? Lớp toán nâng cao, toàn là con trai. Mặt ai cũng đỏ gay, hầm hầm, thấy ghê!
Thầy gật nhẹ đầu với nhỏ, rồi lại giảng tiếp. Thế mà nhỏ tưởng thầy sẽ dừng lại tìm chỗ cho nhỏ chứ. Thời đại bình đẳng, hình như con gái cũng mất đi phần ưu tiên… Không ai chú ý tới người xấu số mới vào. Nhỏ cau mày, chầm chậm đi từ trên xuống, xác định địa hình. Lớp rộng thế nhưng chỉ có hai cái quạt rì rà, chắc giúp vui.
“Bảy, bảy, sáu, sáu, bảy… !”, nhỏ đếm thầm. Đông quá, phải đếm mới biết chính xác bàn nào ít người nhất để chui vào.
Đúng lúc nhỏ thất vọng tới mức chuẩn bị ngồi… xuống đất thì nhìn thấy một điều… tin hổng nổi. Nguyên bàn cuối chỉ có một người ngồi. Nhỏ không kịp nghĩ vì sao điều này có thể xảy ra, vội vã tiến lại… Trước mặt nhỏ là một gã hơi… lầm lì, đầu bù xù còn hơn cả anh Hai. Nhỏ hít thật sâu, đằng hắng, rồi trầm giọng:
– Xin lỗi…
Gã lầm lì đó… lầm lì xích vào trong, không thèm ngẩng lên cũng không đáp một tiếng. Nhỏ thấy “xốn” lắm, nhưng bấm bụng làm thinh, lẩm bẩm: “Đồ làm phách!”
Nhỏ hiểu rồi. Sở dĩ cái bàn bị ghẻ lạnh là vì nó là… bàn cuối, kê sát bức tường đón nắng trưa của dãy nhà. Mọi người thà chịu ép vào nhau một chút còn hơn dựa lưng vào bức tường khó ưa này. Nhỏ ngán ngẩm. Xui gì đâu, sau lưng là núi lửa, còn kế bên nhỏ là… băng trôi. Đúng là sao quả tạ giáng trúng đầu. Nhỏ liếc sang bên, “tảng băng” vẫn thản nhiên chép bài.
… Bất chợt “tảng băng” chỉ ra cửa sổ, kêu lên nho nhỏ:
– Ê,… mày coi kìa!
Nhỏ kinh ngạc, cái bàn chỉ có hai người, không lẽ gã nói với nhỏ? Nhưng nhỏ cũng nhìn theo.
– Hi hi, chuồn chuồn bay thấp? Hổng lẽ chút nữa trời mưa? Đang nắng chang chang mà?! Nhưng dù sao mưa cũng đã, ha mậy?
Gã quay lại, nắm tay nhỏ lắc lắc. Và thế là:
– Á,á…
– Ủa… ? Í í í…
Tiếng la thì nhỏ thôi, nhưng đủ làm nửa lớp… tỉnh ngủ và đồng loạt quay xuống. Nhỏ đỏ mặt, rụt tay lại. Gã thì kịp trấn tĩnh, xua tay: “Không có gì xảy ra, chỉ là báo động giả, cảm ơn sự chú ý theo dõi của các bạn!”
Nhỏ sém phì cười vì giọng điệu của “tảng băng”. Nhỏ liếc qua, thấy gã cũng đỏ bừng mặt, bẻ khớp tay:
– Xin… lỗi, tui cứ tưởng… bạn là con… trai!
Nhỏ đành cười trừ, dù bụng muốn mếu. Đúng là sao quả ta giáng trúng đầu nhỏ rồi, nhỏ ơi!
“Bạn là ai vậy?” – Nhỏ hồi hộp gõ phím.
“… Sao chổi! Gọi vậy đi, tôi thích… Sao Chổi lắm! Còn bạn?”
Nhỏ tủm tỉm. Xui gần chết! Cả hôm nay nhỏ đụng toàn sao, hết sao quả tạ rồi tới sao chổi. Chắc mai phải cúng chè để “giải” quá!
“Sao… nặng! Đùa thôi, nhưng cứ gọi mình là vậy đi hả Bạn là.. con trai hả?”
“! Sai rồi, con gái cũng… thích Sao Chổi được mà. Còn bạn, chắc cũng vậy luôn? Ờ, mới chat lần đầu hả, thấy tên bạn lạ lắm!”
“Ừa, nhà minh mới nối vào net. Bộ bạn hay chat lam hả?”
“Ờ, thấy hay lắm! Tại mình khó quen bạn bên ngoài, nhất là bạn gái khác. À, mà Sao Nặng có dễ kết bạn không?”
Nhỏ thấy khá hấp dẫn với cuộc trao đổi kiểu mới. Anh Hai thì có vẻ… chán, bỏ ra ngoài sau khi phán: “Mày đúng là bị… sao chổi quét! Quen hông nổi thằng nào, lo đi!”. Anh Hai thấy ghét, thấy ghét, khó ưa! Nhỏ tức tối gõ:
“Không biết nữa! Con gái thì không sao, nhưng con trai quen toàn thứ khó ưa không à!”
“Ớn vậy! Bộ tụi con trai khó ưa lắm sao?”
“Thiệt đó, chiều nay mình mới quen một thằng. À không, bị nó “vô tình” nắm tay rồi mới quen, tức chết được!”
Nhỏ kể thật nhiều với cô bạn gái mới quen. Nhỏ đó cũng khá dễ thương. Đến lúc tắt máy mới hay đã chat gần tiếng đồng hồ. Mà cũng hay, hết giận anh Hai hồi nào không biết!”
Hôm nay nhỏ cố tình đi thật sớm, mà cũng tới trễ vì xe cán đinh. Thậm chí còn trễ hơn hôm trước. Nhỏ đành rầu rĩ tiến về phía “núi lửa”. “Tảng băng” đáng ghét hôm nay đỡ “lạnh” hơn, vì mỉm cười với nhỏ. Hôm qua Sao Chổi nói gì nhỉ? Con trai mà cười với mình là nó thích mình đó. Nhỏ phải cẩn thận mới được, nhỏ ơi. Đã thế, nhỏ hất mái tóc đờ-mi lên, lạnh lùng ngồi xuống. “Tảng băng” xích lại, thân thiện:
– Vô trễ vậy?
Nhỏ chỉ khẽ gật một cái.
– Nè… còn giận hả? Gã cười thấy ghét.
-…
– Thầy cho chép hơn hai trang rồi đó. Bài khó lắm, viết lại đi. Tập nè!
Nhỏ tính lắc đầu, mượn bàn bên. Nhưng liếc qua, ghê quá, gã bên kia cũng toe toét cười với nhỏ. Thôi thì mượn người đã quen cho an toàn.
Nhỏ nhăn mặt nhìn vô cuốn tập. Chữ xấu khiếp đảm luôn, lại còn viết tắt nữa chứ? Nhỏ xuống giọng:
– Nè, bài này giải tới đây ông ghi “Þ p2 ? bt IỊ2 (GToG)- 17/4” là sao? Đáp số hả? Kỳ vậy?
“Tảng băng” cười hích hích:
– À, đó là “Suy ra: phương pháp giải của bài tập IỊ2 (Giải tích không gian) học ngày 17 tháng 4” chứ không phải đáp số. Tại cách giải giống nên tui lười chép lại.
– Sao viết tắt dữ vậy? – Nhỏ cau mày
– Khờ quá, viết cho lẹ.
Nhỏ xụ mặt, đẩy cuốn tập ra – Dám nói nhỏ khờ, thấy ghét!
– Vậy hả? Cám ơn.
– Ơ, sao thế? – “Tảng băng” ngơ ngẩn
– Không thích chép nữa – Nhỏ thấy gã lúng túng, muốn nói gì nhưng lại thôi, miễn cưỡng cầm tập về, tồi tội, nhưng… đáng đời!