Nghe đến di xem phim, mắt Toàn sáng lên. Trong bóng tối của rạp hát, chàng rất dễ dàng ôm nàng mà không bị phản dối. Nhưng dó là chuyện trước kia, còn hôm nay thì tình hình đã khả quan hơn. Toàn biết mình có thể đi xa hơn bước nữa. Chàng thấy chẳng tội vạ gì mà vào rạp hát, vừa mất thì giờ vừa chẳng đi đến
đâu cho mắc công. . . “tức dái.” Chàng khôn ngoan đề nghị:
– Hay là để anh chạy di mướn cuốn phim về nhà coi khoẻ hơn không.
Thuận cũng chỉ mong có bao nhiêu đó. Nàng hối Toàn đi nhanh, rồi nàng. lật dật vào phòng, lấy khăn đi tắm.
Toàn vừa lái xe, đầu óc vừa suy nghĩ kịch liệt. Toàn muốn mướn một cuốn phim vui tạo cho Thuận một cảm giác thật thoải mái, vui vẻ rồi chàng sẽ thừa cơ mà tới luôn. Nhưng chàng lại xua đuổi ý định đó. Phim vui thường thường là sáng quá, không thuận tiện cho ý dồ của Toàn.
Chàng lại nghĩ đến phim buồn. Phim buồn thì thường thường là tối. Mà bóng tối thường dồng lõa với tội ác. Được lắm. Nhưng rồi Toàn lại nghĩ. Phim buỏn thường dễ làm cho đàn bà con gái rơi nước mắt. Mà con gái đang buồn, đang khóc tự nhiên mình lại thọt cái tay vô bóp vú, bóp lồn thì coi nó thô bĩ quá.
Sau một hồi suy nghĩ, Toàn reo lên mừng rỡ:
– À Phải rồi. . . Phim ma.
Chàng quơ ngay một cuốn Dracula, loại phim ma cà rồng, chuyên hút máu đàn bà con gái…
Toàn tắt hết đèn đuốc trong nhà trước khi trở lại ngồi bên cạnh Thuận trong chiếc soía cũ kỹ. Trên màn ảnh tivi, phim đã bắt đầu.
Loại phim kinh dị của Mỹ đã đạt dến trình độ siêu đẳng. Từ cách thu hình, cho đến âm thanh cộng với tài nghệ của diễn viên làm cho người xem có cảm tưởng như mình đang sống với câu chuyện ghê rợn. Đến một đoạn bất ngờ nhất, con quỉ Dracula xuất hiện, nước da xanh mét nhe hàm răng bê bết máu xông thẳng tới cô gái. Thuận thét lên một tiếng, nhào đến ôm Toàn chặt cứng. Toàn làm bộ tĩnh, trấn an Thuận, dù trong bụng cũng hồi hộp:
– Phim ảnh inà. Có gì đâu mà em sợ.
Thuận vẫn còn run. Nàng nói hổn hển:
– Trời ơi? Ghê quá. Nó làm em muốn đứng tim.
Vừa nói Thuận vừa nắm tay Toàn đưa lên chỗ “trái tim” của nàng.
Không bỏ lỡ cơ hội. Toàn vòng một tay qua cố Thuận, tay kia vẫn để yên trên bộ ngực căng tròn của Thuận mà vuết nhè nhẹ.
Thuận làm như dang say mê theo dõi chuyện phim, nhưng thực sự người nàng đang rạo rực trong từng thớ Toàn xoa nắn hết vú bên nầy tới vú bên kia. Cho
tới lúc Thuận chịu không nỗi nữa, nàng xoay người úp mặt vào ngực Toàn, phản đối một cách rất dễ mến:
– Nhẹ nhẹ, coi chừng đau em.
Nghe Thuận nói, To’àn biết ngay là đã có thể ăn được trái cấm hôm nay rồi. Chàng nắm hai đầu dây chiếc áo ngủ của Thuận mà kéo xuống. Hai gút thòng lọng dược xổ ra. Chiếc áo ngủ của Thuận tuột xuống khoe bộ ngực trần trắng ngần như bông bưỡi.
Toàn chồm tới, đè ngữa Thuận xuống mà hôn lấy hôn để khắp mặt mày và vú nàng. Đồng thời, một tay Toàn duỗi thằng xuống, vuất ve từ đầu gối Thuận trở ngược lên háng nàng.
Thuận cảm thấy người nàng vừa đê mê vừa hồi hộp. Nàng yêu Toàn từ lâu. Lẽ dĩ nhiên nàng chẳng tiếc gì với người yêu. Nhưng Thuận là con nhà nề nếp. Từ nhỏ nàng đã đư(~c giáo dục theo khuôn khổ đạo lý á đông.
Thuận vẫn mơ ước một ngày mặc áo cưới bước lên xe hoa về nhà chồng mà vẫn vẹn tiết trinh. Có như vậy thì dêm động phòng mới có ý nghĩa. Nàng muốn bảo Toàn dừng lại, nhưng sự thèm khát đòi hỏi của cơ thể đã khiến lý trí Thuận lu mờ. Từng tế bào trong người Thuận như muốn nổ tung ra trong cơn sốt… “nứng lồn.” Nàng kêu thì thào bên tai Toàn:
– Uzm. . . Uzm. . . Toàn ơi.
Toàn biết Thuận là gái mới lớn. Lần đầu tiên được bàn tay dàn ông ôm ấp , rờ rẩm, thì làm sao nàng không sợ sệt, nên chàng vừa dùng hai bàn tay kích thích Thuận, vừa nói để nàng yên tâm:
– Anh sẽ nói vớ ba má cưới em về làm vợ. Suốt đời mình sẽ hạnh phúc bên nhau.