VN88 VN88

Bú buồi thầy nữ văn khoa – Truyện 18+

Kẻ kia lại tiếp tục:
“Sau khi thầy đi ra ngoài ăn trưa, tôi sẽ lấy chuyển hết tiền của thầy qua ngân hàng của tôi. Và tiền còn lại trong nhà băng của thầy sẽ là $300, có lẽ còn ít hơn: Tôi có thể viết cho vài chi phiếu và bỏ trống số tiền. Tôi hy vọng rằng thầy biết cách cân bằng chi phiếu nếu không thì sẽ bị phạt. Thầy có thể gọi nhà băng buổi sáng để xem còn lại bao nhiêu. Tôi khuyên thầy: đó là tất cả số tiền thầy có ngoài vài bộ quần áo và đồ trang điểm…”

“Và đến ngày thứ Hai hoặc thứ Ba thầy sẽ nhận được lá thư bảo đảm từ trường báo cho biết là tiền học phí của thầy còn chưa đóng và đó là lần cảnh cáo thứ ba cũng là lần cuối, lá thư sẽ lấy làm tiếc báo cho thầy hay là thầy bị đuổi khỏi trường đại học, và thầy sẽ phải trả lại chìa khóa và dọn đi các thứ trong phòng trọ trong vòng 1 tuần. Đừng mong lấy lại tiền bảo hộ luôn. Tôi đã để cái bàn ủi ở trong tủ quần áo tuần rồi, và cũ lắm rồi, nên nghĩ rằng thầy phải bỏ tiền ra mua cái mới…”
Thầy rõ ràng đã hiểu hết hoàn cảnh đó nên tỏ vẻ buồn bả trên khuôn mặt xinh xinh. Thầy xen vào lời nói thao thao của kẻ kia:
“Nh… nhu… nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi sống ở đâu? Làm sao tôi có tiền để sống?

Kẻ kia cười khi và đáp:
“Nè, thầy, chuyện đó không phải là của tôi. Ngay cả đứa con gái nào không có óc cũng có thể tìm cách sinh nhai, nói là người đẹp như thầy, bộ thầy không biết dùng lợi điểm đó của mình sao.”
Sự khó hiểu đã thay thế sự sợ sệt trên khuôn mặt nhỏ bé của thầy: thầy thực sự không biết phải làm công việc gì mà kẻ kia đang nói tới.
“Tôi… tôi… không biết thầy đang nói ý gì, ” thầy nói chậm rãi, nhíu mày và đặt ngón trỏ lên gò má ngây ngô, “trừ phi thầy muốn bảo tôi làm gái nhảy hoặc thứ gì đó…

Im lặng một lát thầy nói:
“Mà ông có nghĩ tôi đủ đẹp để làm một cô gái nhảy không?”
Kẻ kia gần như phát cười. “Dĩ nhiên, thầy đẹp lắm, nhưng gái nhảy ngoài cái đẹp ra thì cần có kỹ thuật, còn thầy thì chẳng biết đách gì thầy còn không biết các bước căn bản nữa. Tôi nghĩ là sàn nhảy không phải là nơi thích hợp cho thầy, thầy thân mến. Hãy nghĩ làm chuyện khác thực tế hơn đi!”

Thầy nghĩ trong giây lát, rồi cặp mắt to mở lớn ra. Thầy lấy hơi và thẹn thùng cảm nhận ra kẻ kia muốn đề nghị thầy làm gì. Thầy cảm thấy như muốn tán vào mặt kẻ kia, nhưng thầy không dám.
“Không!” Thầy rít lên, tức giận, “Tôi biết ông đang nghĩ gì. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Tôi thà chết!”

“Thì đứa nào lúc đầu không nói vậy, nhưng rồi đứa nào cũng làm hết, tất cả chỉ vì tiền thôi. Thầy dư sức để làm gái đứng đường bạn phòng trọ với thầy là cô Kim, cũng kiếm tiền bằng cách này, vài đêm một tháng, cô ta cũng có quen với một số chi nhánh có thể chỉ bảo cho thầy vào làm. Gotham dịch vụ ăn chơi có thể là một nơi thích hợp cho thầy bắt đầu, nhưng họ bắt thầy phải đi khám tổng quát trước khi thu nhận. Bởi vì họ muốn gái của họ phải sạch sẽ.”

Kẻ kia ngưng lại một lúc cho thầy tưởng tượng ra chính thầy đang nằm trong phòng khám tổng quát, chân đưa cao, quẩy quẩy khi một ống thủy tinh đâm vào giữa…
Thầy còn đang mơ màng thì kẻ kia đánh tĩnh thầy trở lại:
“Thầy sẽ có cơ hội đến những phòng khách sạn 5 sao ở Manhattan. Thầy sẽ gặp rất nhiều đàn ông có máu mặt nữa. Và thầy sẽ có thể sẽ có nhiều đồ trang sức và áo choàng lông được tặng nếu thầy có thể phát huy hết khả năng của một cô gái gọi hạng sang. Có khi thầy lại may mắn gặp người tốt nhận lấy thầy làm chồng. Những thứ như thế đều có thể xảy ra. Dĩ nhiên, là lời cầu hôn sẽ không tốt cho tương lai sau này của thầy, khi người chồng thầy sẽ biết ra chân tướng…”
“Tôi không muốn bị quăng ra đường, ông có nghĩ tôi thế không?” thầy chen vào, nhíu mày ra vẻ chú tâm, ngón tay lại đặt lên gò má ngô nghê, hé môi và ngước mặt lên trần để cân đo lời đề nghị của kẻ kia. “Có phải là tôi sẽ được ở khách sạn tốt nhất không? Và có người thực sự tặng tôi áo choàng không?” và cặp mắt xanh lơ của thầy lại tròn xoe và nháy mắt, “Ông chắc không?”
“Bảo đảm với thầy!, người có sắc đẹp như thầy thực sự có khả năng đó. Chỉ cần thầy làm hài lòng khách hàng, đừng chích choác, đừng! trong bất cứ hoàn cảnh nào mà bị dính thai và thầy sẽ chắc chắn trở lại đây làm lại người thầy giáo kính mến trong vòng ít hơn ba năm, còn nếu muốn nhanh hơn nữa thì tới đây, đáp ứng sinh lý cho tôi. Lẹ lên: trễ rồi!”

Gật đầu đồng ý, thầy lại đứng lên khỏi giường, một tay giữ lấy ngực để khỏ bị rớt tấm ra và đi nhanh về phòng tắm. Sau đó vẫn với tấm ra quấng ngang mình, thầy đi vào thay quần áo và trở ra phòng ngủ.

Kẻ kia, trong bộ áo ngủ của thầy nữa, đã chờ sẵn trên giường với vẻ mặt hớn hở và đôi tay chắp sau đầu, quan sát trong khi thầy mặc vào quần lót và kéo cao lên, đưa ra cái vòng nai láng bóng bằng vải sa-tanh ngay giữa kinh háng. Thầy khéo léo chệch đi cho vừa vặn và thắt lại áo ngực và mặc luôn vào các thứ khác. Ngồi trên cạnh bàn và dang mỗi chân ra, ngón cái cao lên, thầy thuần thục kéo cao đôi với nylon, rồi đứng lên chỉnh lại dây kéo, xoay đầu qua vai, bên đây rồi bên kia, sao cho có thể thấy phía sau đã cài lại. Kế đó thầy mặc áo vào, cẩn thận vuốt cho ngay ngắn bộ áo lụa màu vàng cổ tay xòe, và buột lại dây đai màu xanh đậm vòng quanh cái eo nhỏ nhắn.

Ngay lúc thầy mang giày vào thì thầy mới biết tại sao Deborah van Arsdale lại mang chân đất lúc tới văn phòng: Ông ta biết rằng thầy sẽ không thể mang giày cao gót đi trở lại phòng trọ với quảng đường xa thế kia.

Bây giờ đã hoàn toàn thay xong, thầy hất máy tóc thề theo thói quen làm thầy hơi ngạc nhiên với điệu bộ tự nhiên đó và rồi cẩn thận mang bóp vào phòng tắm và vài phút sau trở ra với mái tóc được chải bới gọn gẽ và quần áo chỉnh tề, nhưng thầy đã rửa sạch hết nét son phấn. Không có son phấn thì lại càng đẹp hơn với khuôn mặt xinh tươi tự nhiên của thầy.

Thầy bước tới giường và ngại ngùng giây lát. Chớp mắt khêu gợi lần đầu tiên, rồi cúi đầu hỏi khẽ:
“Bộ mình tính làm ở đây sao? Có một phòng trống phía sau dành cho người ở. Em muốn xin thầy cho em ở lại. Em biết hút bụi, lau chùi; em có thể nấu đồ ăn sáng, và biết nấu mì tôm cua, nguyện làm con sen của ông, ông nghĩ sao?”
Lần đầu tiên kẻ kia đưa mắt nhìn ngạc nhiên, điều này đã đi xa hơn dự định. Vuốt cằm, ông ta ngẫm nghĩ về lời đề nghị của vị giáo viên hóa thân, rồi đáp:
“Ý kiến hay lắm, thầy, chỉ có đều là món mì tôm cua thôi. Nhưng thầy phải làm công việc nội trợ và giặt giũ, ủi đồ nữa. Và không có tiền lương gì cho đó cả và thầy phải, với bất cứ khi nào tôi muốn thầy, thầy đã biết mùi vị của tôi rồi đó, thì thầy phải hồi đáp. Nhưng thầy nên nhớ là những lần ngủ với tôi như thế sẽ không được tính vào số lần kia. Và thầy vẫn phải làm việc đều đặn mỗi đêm, nhưng thế tôi lại không muốn xài chung thầy với người khác. Ngoài ra làm thế thì thầy phải mất nhiều thời gian để hoàn thành công tác, nhưng nếu thầy không ngại bị trễ nãi thì OK. Nói chung, cũng có điều có lợi… cho tôi.”

Thầy nâng mặt lên, với vẻ mặt có chút hy vọng. Kẻ kia tiếp tục:
“Nhưng sẵn đây, thầy không thể ở đây tối nay thầy phải trở về phòng trọ đồ đạc của thầy đã ở đó và tôi sẽ nghĩ về chuyện đó đã. Nhưng không hứa. Đừng gọi phone tôi.Tôi sẽ gọi cho thầy.”
Thầy sụ mặt xuống lần nữa, gật đầu ngờ nghệch và không dám phản đối, chỉ nói:
“Được rồi, tôi đã sẵn sàng. Tôi có thể mặc áo choàng của tôi rồi chứ?” và thầy nhặt lấy cái bóp da xanh từ giường lên.

Kẻ kia đứng lên và đưa thầy ra tận cửa trước. Lấy ra cái áo khoác đen từ tủ áo, người kia giúp thầy mặc vào. Thầy cài lại nút áo, ngay cả không để ý tới nút áo cài từ hướng khác. Nước mắt lại lưng tròng trong đôi mắt xanh ngơ ngác.
Kẻ kia mở cửa cho thầy, đưa bóp, mà vừa rồi thầy ta cầm hộ cho thầy mặc áo, và kiên nhẫn chờ cho thầy rời khỏi.

Thầy còn ngần ngừ thêm một phút. “Vậy thì tạm biệt, ” thầy cuối cùng cũng thốt ra lời, bắt đầu thúc thít, và quay gót bước xuống hành lang, khua gót trên nền với cái bóp xanh đậm nhỏ quàng qua vai đánh tung vào mông mỗi khi bước.
Kẻ kia chờ cho tới khi thầy mất dạng, rồi ông ta đóng cửa lại và hướng vào phòng để lấy ly Brandy cạn hết. Hình ảnh trần truồng của cô Phipps với cái cái lá đa hiện ra trước mặt ông ta nữa và ông ta mỉm cười. Có lẽ ông ta sẽ mời cô Phipps đi ăn trưa ngày thứ Sáu cũng nên: Những ngày thứ Sáu qua dường như quá rãnh rồi với ông rồi.

***

Trong khi ông ta rút vào phòng đọc sách tưởng tượng đến cái bảo vật trời ban của cô Phipps và mở máy computer lên để trả lời emails và nhấp ly Armagnac 57 thì Debbi van Arsdale ở bên ngoài, trên con đường dọc theo mé sông, lạnh giá với chiếc áo choàng bó sát lên tới cổ cản đi cơn gió tháng Giêng thổi từ sông qua, lững thững bước. Quẹo ngang góc đường 112, nàng bắt đầu bước chậm lên đồi với đôi giày đế thấp, hướng về căn phòng trọ và hướng về cuộc đời mới của nàng.

Cuộc đời mới! Một mặt, nàng sợ cái khó khăn trước mắt, nhưng mặt khác nàng lại nghĩ về khi gió đông chợt thổi qua làm tung lên cái áo đưa ra đôi chân thon dài chiếc áo choàng đắt tiền mà nàng sẽ được nhiều kẻ đàn ông tặng. Debbi van Arsdale ôm chặt lấy thân người qua chiếc áo choàng, rồi dừng lại nghĩ về cuộc đời bi đát sau này của nàng…

“Trời ơi!” nàng nghĩ, đứng trân như hòn đá, “1003 lần!” nàng còn không tưởng nổi làm sao mà có thể làm được. Nhưng nghĩ sao đó nàng cố xua tan đi sự lo lắng. Nàng sẽ bắt đầu nghĩ chuyện đầu tiên cho sáng mai và nàng lũi thũi lết lên đồi, ánh sáng của thành phố hắt hiu xuyên qua rèm mờ của đôi hàng lệ tủi thân… (Hết)

(Truyện 18+ phê nhất tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận