VN88 VN88

Bú buồi thầy nữ văn khoa – Truyện 18+

“Rồi, sớm khi thầy đạt được số thu, thì thầy sẽ chuyển lại như cũ nếu thầy vẫn còn muốn làm giáo viên, nhưng nếu lỡ thầy bị mang thai thì thầy phải giữ nguyên làm Deborah van Arsdale mãi mãi cho tới chết. Dĩ nhiên, thầy càng chung chạ càng nhiều, thì càng sớm trở về nguyên hình của vị giáo sư kính mến. Vậy là trắng đen rõ ràng rồi đó, thầy phải cẩn thận từ nay đó. Nhưng đừng lo, thầy còn quá trẻ không có gì vội cả. Nên nhìn một cách khách quan chút.”
Mụ phụ thủy trông hình dạng của thầy ngừng lại để xem xét phản ứng của thầy. Thấy thầy giương to cặp mắt xanh sợ sệt không chớp nhìn thẳng vào mụ, dường như đã hiểu rõ, nên thầy ta nói tiếp:
“Và trong khi thầy thi hành số lượng gánh vác, tôi sẽ thế thầy dạy học và tôi sẽ làm trọn bổn phận. Tốt hơn hết là thầy đừng để tôi thế thầy quá lâu có thể tôi sẽ hủy hoại hình tượng của thầy bằng nhiều cách thức, nên thầy phải ráng sức hơn mới được. Hãy tính toán đi!: nếu ngủ với nhiều người khác nhau cùng một đêm, thì thầy sẽ hoàn thành sớm, chỉ có 3 năm thôi… còn nếu muốn sớm hơn nữa thì thầy phải làm thêm ca vào cuối tuần.
Người đó ngừng nói nữa để cho mỗi lời nói của thầy ta ngấm sâu vào trong đầu thầy. Thầy ta không chắc rằng thầy đã sẵn sàng thực thi công việc đó, nhưng cũng vẫn muốn nói cho rõ:
“Và sẵn đây, thực hành luôn với tôi, lúc nãy không tính và thầy vẫn còn phải ngủ đúng số là 1004. Nhưng tôi có thể sẵn lòng giảm bớt cho thầy một lần: chỉ như thầy thấy thích, chúng ta có thể làm ngay, và ngay cả nếu thầy không thích thì tôi có thể biến cho thầy đê mê vì với khả năng của tôi, càng lúc càng khá hơn sẽ làm cho thầy sung sướng… Không cần nói thêm nữa, làm rồi thì thầy mới hiểu.”
“Bây giờ, tôi sẽ lấy tay tôi ra khỏi miệng thầy nếu thầy hứa là sẽ không la hét. Và không được cắn tôi nữa. Thầy hứa không?
Người đó chờ sự phản ứng từ vị giáo viên và thầy gật cái đầu với mái tóc vàng mật xinh đẹp xác nhận. Người đó bèn rút tay về.
Thầy bắt đầu nghẹn ngào, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… ngươi không thể nào làm vậy được, ” thầy rít lên bằng giọng nữ, “Ngươi… ngươi sẽ không bao giờ được dung thứ đâu!”

“Ồ, vậy sao? Thầy sẽ tố cáo tôi là một con phù thủy sao? Hoặc là một kẻ dụ dỗ học sinh sao? Ngay cả nếu ai mà tin thầy đi nữa, thầy cũng không nên đối xử tệ với bản thân thầy vậy chứ, thầy không thấy hay sao? Và thầy không nghĩ rằng thầy sẽ trở lại làm vị giáo sự văn khoa trong thân thể của Deborah van Arsdale chứ? Thầy sẽ luôn nhớ rằng thầy là ai và là gì (đó là một phần của sự trừng phạt), nhưng chỉ trong vòng 1 hoặc 2 tiếng nữa thì thầy sẽ tuyệt nhiên không còn biết bất cứ thứ gì trong văn học thế kỷ 18 nữa thầy có lẽ đã quên gần hết rồi. Đây, cho phép tôi dẫn chứng: Hãy kể tiểu sử của bài luận ngữ của chính thầy viết xem. Ai cũng biết về ông ta cả mà giờ đây chỉ có thầy mới không biết. Kể đi, kể xem có được chăng!”
Mụ phụ thủy ngồi ngửa ra, xếp tay và chờ đợi. Thầy nhìn lên trần và cố gắng nhớ lại:
“Bài luận ngữ của Covington… hừm m m… là người sáng chế ra phấn dồi em bé? Tại sao ông ta lại có tiểu sử chứ?” thầy tự hỏi, nhìn ngơ ngác với cặp mắt mở to đơn sơ và ngây ngô.

Người đó dè biễu:
“Không phải Covington, thầy à… trong thế kỹ 18 làm gì có Covington biết sáng chế ra phấn dồi. Họ của bác sĩ đó là Boswell, chẳng lẽ thầy cũng không nhớ ra. Thầy xem, thầy đã có bộ óc của Deborah van Arsdale rồi, chứ không riêng gì thân thể. Hãy viết thử đoạn văn đơn giản nhất xem coi thầy viết có đúng chính tả và cú pháp câu văn không. Thầy không viết được nữa rồi. Kể luôn khi ký tên thầy cũng sẽ ký Debbi van Arsdale, với cái hình vẽ mặt cười vòng quanh chữ “I”, bởi vì đó mới chính thực là thầy.”

Thầy nhìn ngơ ngác, thế là người đó phải hỏi lại:
“Thầy có hiểu tôi đang nói gì không?”
Thầy cắn chặt môi dưới và nhướng cặp chân mày lên, buông môi và gật đầu lia lịa, gần như mổ xuống, trả lời bằng giọng bổng, “Hừm, tôi nghĩ tôi hiểu: Tôi là thầy, và thầy là tôi hay là gần như vậy đó.”
“Giỏi lắm, bé ạ! Chỉ vài giờ nữa thôi sự đối thoại của bé sẽ gặp nhiều rắc rối. Và tôi phải thú nhận, thầy! Là tôi rất là sung sướng vì khả năng hiểu biết của tôi bây giờ vượt bực. Thầy thật là tài ba từ địa vị này của thầy tôi sẽ có cơ hội học nhiều thứ. Còn thầy thì không cần phải ráng tranh thủ ngủ với nhiều đàn ông, cứ từ từ đi! Tôi dự định rằng thầy sẽ nằm trong địa vị này đây ít nhất là 5 hoặc 6 năm.”
Mụ phụ thủy ngừng lại và mỉm cười gian trá, chờ đợi phản ứng của vị giáo sư.
Khuôn mặt xinh đẹp của vị giáo sư dường như tỏ vẻ lo lắng, và lo rất nhiều. Rồi cảm thấy hơi đau rát: thầy nâng đôi chân thon dài một cách chật vật và cũng đổi đề tài.
“Tôi nghĩ là tôi phải đi vệ sinh, ” thầy nói bằng một giọng nữ nhỏ nhẹ, “nhưng tôi không chắc là biết cách.”
Người kia cười to, “Chắc không, em cưng, ” thầy ta nói. “Phòng vệ sinh thì lúc nào cũng bên đó. Em chỉ cần nhớ là ngồi xuống thì xong cả, và chỉ chùi sạch sẽ khi em tiểu xong. Đừng lo, thầy, thầy sẽ biết làm thế nào mà. Cứ tự nhiên, làm thử thì biết. Nó còn dễ hơn thầy nghĩ. Nhớ là nhìn cho kỹ thầy ở trong kiếng. Nhưng đừng ở đó quá lâu. Phải nhanh lên: chúng ta còn có chuyện quan trọng phải dàn xếp. Tôi cho thầy năm phút (và thầy ta liếc nhìn chiếc Rolex); nếu lâu hơn thế thì sẽ biết tay tôi. Đi đi!

Thầy có thể khóa trái lại nếu thầy cảm thấy tự nhiên hơn.”
Vì sự miễn cưỡng đó mà vị giáo sư phải đứng dậy rời khỏi giường, vội vã đi vào phòng vệ sinh, đôi mông của thầy lắc lư tròn trịa, và cặp ngực trần no nê đổ xồ ra trước đung đưa cùng lúc làm cho thầy thấy là lạ. Chưa tới nửa đường thì thầy dừng lại, e ngại, nhìn xuống và nấc hơi vì một tràng nhựa trắng rỉ rả trôi theo đùi chảy xuống. Đặt một bàn tay nhỏ bé vào giữa hai đùi và chùi đi, thầy bước vào phòng vệ sinh và đóng cửa lại, không khóa.

Một khi đã trong phòng vệ sinh, thầy Covington đi thẳng tới bồn cầu và ngồi ngay ngắn xuống, chỉ vừa khi đứng nhốm dậy vì cảm giác mát lạnh xát vào mông đít. Ngại ngùng, thầy kéo bàn ngồi xuống và ngồi xuống nữa, bóp chắt hai bàn tay vào đầu gối, và đặt đôi bàn chân nhóng lên chỉ chừa hai ngón cái chạm sàn, người hóa thân của thầy nói không sai thầy đã biết cách đi tiểu. Từ nơi đó một tiếng rít sè sè phát ra, và một giòng nước phóng ra giữa hai đùi thầy làm thầy vừa kinh ngạc vừa thích thú.

Thầy cẩn thận lau chùi, nhận rõ rằng cái mềm mại ở nơi đó thật nhạy cảm, rồi đứng lên và tiến về bồn tắm, nhúng ướt một trong những chiếc khăn con bằng nước nóng; và banh nó ra bằng khai ngón tay nhỏ nhắn, khé hở môi chăm chú và cẩn thẩn làm sạch hết chất lạ còn lại bên trong. Thầy cần phải rưới nước và giặt sạch chiếc khăn nhiều lần trước khi tẩy hết đi chất nước kẹo vẫn còn đọng trong mình thầy. Ý nghĩ về chuyện thầy đang làm chợt đánh thức tâm trí của thầy, nhưng thầy đã làm rồi và làm chính xác nữa, không mạnh bạo và không làm xướt da vì móng tay dài. Thầy làm rất khéo léo như là một người phụ nữ!

Sau khi xong xuôi, thầy tới bên chiếc gương đặt ở sau cửa để tự ngắm với cái miệng há hốc không nói nên lời. Thật vậy, Deborah van Arsdale thật là tuyệt vời mà thầy ngắm nàng lần đầu tiên với chiếc quần lót chỉ mới lúc nãy thôi đang ở trước mắt, và khi thầy lại nhìn kỹ hơn trời! Đó là sự thật! Thầy đã thấy sự phản chiếu của thầy nữa! Chẳng cần nghi ngờ gì là thầy và Deborah van Arsdale đều là một.

Vì tò mò, thầy lại đưa tay xuống bẹn cảm giác sự mịn màng của thầy ở nơi đó. Đôi mép đó còn mềm hơn cả những cô gái đã đi qua trong đời thầy: chỉ đơn giản là thầy chưa bao giờ sờ vào vùng nhạy cảm đó bằng chính bàn tay nữ giới cả. Thầy còn định khám phá sâu hơn nữa, nhưng chợt nhớ kẻ kia bên ngoài đang chờ thầy quay trở ra, nên thầy tranh thủ làm nốt chuyện tò mò.
Thế là thầy bắt đầu nằm ngửa ra sàn và tự kiểm tra: thầy tra hai ngón tay của một bàn tay vào hai mép thịt, banh mỗi bên ra, cùng lúc khom mình xuống để dang rộng hai chân ra tìm kiếm đôi cánh hoa lan nở ra như trong các phim thực vật, bộc bạch tất cả cái rực rỡ hồng tươi từ bên trong ra ngoài.

Miệng thầy há rộng và đặt tay kia lên gò má; thầy lắc đầu nấc hơi kinh ngạc, rồi nấc hơi nữa khi thầy rút hai ngón tay từ trong đó ra và vội vã đưa lên trên nếm thử ngón trỏ của thầy đã hoen ướt chất nhơn nhớt một cái ngon đặc biệt thầy không thể chối từ. Mặc cho kẻ kia bên ngoài chờ đợi thầy, thầy tự cảm giác thêm nữa ở trong đó, và nhiều lần thầy muốn đạt được khoái cảm.

Kế đó thầy bụm và xoa đều lên vú; chúng hơi to so với bàn tay nhỏ nhắn của thầy. Thầy thật thích thú với sức nặng của chúng và với cái rung rinh mỗi khi bóp chặt cho hai cái núm lắc lư. Thầy định khám phá thêm vài cái khác ở cơ thể mới mẻ nữa nhưng thầy đã nghe kẻ kia bên ngoài tằng hắng cố tình nhắc cho thầy mau trở lại phòng ngủ. Thế là vị giáo viên, gần như thất vọng, cúp ngang sự khám phá kỳ thú và vội vã trở lại phòng ngủ.

Người kia đang nằm chân duỗi trên giường, với bộ y phục của thầy mặc lúc nãy. Người đó mang cặp mắt kiếng của thầy và đang chăm chú đọc sách, ông ta dường như đã biết thầy trở lại nhưng không hề tỏ vẻ như biết. Vị giáo sư đứng đó một lát nhìn người kia chăm chăm với sự giận dữ, nhưng chỉ nói được, “Tôi lạnh quá, ” và người kia ra vẻ không để ý tới, thế là thầy chui vào trong mền, kéo chăn lên khỏi đầu, nằm nghiêng cố tình tránh né chỉ đưa lưng lại và co chân lại run bây bẩy.

Sau nhiều phút đọc sách im lặng, người kia ngồi thẳng dậy, cởi bỏ mắt kiếng và xoay mặt về phía vị giáo viên đã biến thành Deborah.
“Tôi nói, thầy, ” người đó bắt đầu, “đây là bài báo hay do thầy viết. Nó giống như là một bài luận đạt giải vậy. Đúng không? Tôi có nên đọc nó cho thầy? Tôi biết thầy thích nghe xem thầy viết ra sao lắm, ” và người đó liếc qua cái hình thể cuộn tròn trong chăn đang mấp mái nói:
“Tôi lạnh quá, ” vị giáo viên đánh bò cạp, “tôi không muốn nghe bất cứ bài luân nào, và tôi không biết gì về nó cả. Tôi chỉ muốn ấm hơn chút thôi.”
“Ồ, vậy thôi sao?” người kia trả lời, ngáp ngắn. “À, trước đó tôi có muốn nói với thầy vài điều trước khi đá thầy ra ngoài, nhưng nếu thầy muốn ấm thì tôi có thể chờ và chúng ta có thể nói sau. Vậy làm cho thầy ấm trước. Tôi nghĩ tôi cách.”
Người đó nói xong thì cởi bỏ áo, nhưng vị giáo viên, vì nằm trong chăn nên không thấy người đó làm thế.
Và dưới sự kinh ngạc, vị giáo viên co ro cảm giác tấm mền bị tung ra và một bàn tay không phải của thầy trợt vào giữa hai chân thầy từ phía sau và bụm vào bộ phận sinh dục mới của thầy. Toàn thân thầy nẩy lên, và thầy xoay mặt lại qua vai để nhìn người kia chỉ cách mặt thầy vài phân, khỉnh vào mặt thầy.
“Đừng, làm ơn…” thầy chống cự, vùng vẩy để tránh né, nhưng bàn tay kia đang mân mê hai mép đại âm thần của thầy, bụm chặt lại và giữ thầy nằm im. “Không… đừng mà… làm ơn đừng…, ” thầy cố gắng nài nỉ nữa, nhưng chỉ nghe giọng của thầy lại phát lên, “Ô… ô…” là một tiếng rên rỉ ngay khi một ngón tay của người đó đã đi vào gò mu mới của thầy và bắt đầu chậm rãi thăm dò vùng nhạy cảm của thầy mà gần như liền lúc bắt đầu rỉ ướt nữa. “Ooohhh, sướng quá vậy, ” thầy rên, kéo hai gối dang xa cho tới khi chúng chạm vào ngực; thầy không ngừng nẩy mình lên về phía kẻ kia, cho người đó tự tiện: rõ ràng là thầy đã không còn tự chủ được nữa.

VN88

Viết một bình luận