VN88 VN88

Bầu trời tháng Tư – Truyện 18+

Luân nói:
“Chồng chị đâu?”
“Vừa làm ăn xong, chả ra lan can ngắm biển”
Luân cười:
“Men! Chơi đã! Mà còn cô đơn nỗi gì bà chị!”
Hoa cười buồn:
“Được thôi! Nhưng nhớ Luân da diết! Có nhớ lần mình đi chơi núi không, đó mới là chơi đã!”
Luân nói:
“Thôi nha! Có chồng rồi. . . đừng lộn xộn. . . mà ông ta làm ăn ra sao?”
“Được thôi. . . nhưng không bằng Luân!”
Luân la lên:
“Bộ chị muốn hai cái chày thịt giã một luợt sao?!”
Hoa nói nhẹ:
“Không! Chỉ một cái của Luân đủ rồi!”
Bỗng nàng cúp phone nói nhanh:
“Chả vào rồi, sẽ gọi lại”
Buổi tối Hoa lại gọi cho Luân.
“Nầy Luân!”
Luân hỏi:
“Có gì nữa đây?!”
“Ổng đi uống rượu dưới bar, tui không muốn đi, Lại thấy cô đơn quá sức, nên gọi Luân!”
Luân nói rầu:
‘Chưa có ai quái như chị!Tuần trăng mật mà than. Bộ thằng chả không biết bú lồn chị sao!?”
Im lặng vài giây:
“Có nhớ lần đầu Luân bú chị không! Đã thật!”
Luân cười tiếp:
“Nầy bà chị kỳ quái của tôi!Trăng mật mà nói chuyện đâu đâu!”
Phone lại cúp.
Hai tuần sau Hoa lại gọi phone cho Luân:
“Luân! Cái Hĩm của Luân về tới nhà. Ông gìa đi công tác, tới không?”
Luân tới nhà Hoa, nhưng ở một địa chỉ khác. Căn biệt thự nguy nga to lớn. Hoa đón hắn ngoài cửa trong chiếc quần jeans bó sát rạt da thịt . Hẳn nàng cũng biết hắn thích loại đàn bà nầy. Luân tươi cười hỏi nàng:
“Sao cái hĩm của Luân đâu? Có rộng ra không?”
Hoa hẩy mu về phía trước trông thật dâm rồi nói:
“Vẫn còn tốt, và bót lắm, nó chỉ thích cái chày thịt của Luân thôi!”

Hắn rượt nàng vào đán cỏ xanh bên hồ tắm lộ thiên thật đẹp. Hắn đè nàng xuống bãi cỏ, tay xoa mạnh bạo vào âm hộ bên ngoài quàân Jeans của nàng. Hoa cười nắc nẻ, hai người hôn nhau đắm đuối. Hoa thực tình yêu Luân, tình yêu có thật, tình yêu không giải nghĩa, Hai thân xác nhập một, Hắn kéo quần Jeans lên khỏi đầu gối, tay vạch quần lót nhỏ qua, rồi đẩy thẳng dương vật cương cứng vào âm hộ nàng. Cỏ non co rúm lại dưới thân thể Hoa. Hai thân thể hòa nhập mạnh bạo. Hai người nhảy xuống hồ tắm. Hoa rú lên trong sung sướng tình yêu khi Luân say sưa bú âm hộ nàng. Nàng thật hạnh phúc. Luân tiếp tục giã cái chày thịt to trong âm hộ Hoa cho đến khi sướng ngất cả hai người. Nước mắt hoa bỗng ràn rụa trên má nàng, Luân cũng khóc theo. Trên trời bỗng nỗi cơn giông rồi đỗ những hạt mưa xuống trên hai cơ thể dính nhau trần truồng.

Dì Út của Luân qua Mỹ diện đoàn tụ. Ngọc bảo lảnh em nàng đã lâu, nhưng khì Dì Út qua tới thì Ngọc đã qua đời. Hôm Luân đón Dì Út ở Phi trường, chàng không ngờ Dì Út còn trẻ quá, cỡ tuổi với chàng, Lúc mẹ còn, chàng chỉ nhìn hình, vì là con Út nên dì nhỏ hơn mẹ Luân nhiều. Nhưng cái làm chàng ngạc nhiên nhất là Dì Út giống mẹ chàng thật nhiều, chỉ có cao lớn hơn thôi. Hai dì cháu ôm nhau mừng tủi, Dì Út khóc như mưa khi nhìn thấy Luân. Tình thương của Luân dâng cao và sung sướng khi biết giờ đây có thêm tình ruột thịt. Hôm ra đón phi trường có vợ chồng Hoa nữa. Về đến nhà thì Hoa mời mọi người đi ăn nhà hàng. Chỉ vài tháng sau dì Út quen lần với cuộc sống, và nàng trở thành người mẹ thứ hai săn sóc cho Luân bửa ăn giấc ngủ. Nàng rất tinh ý khi hỏi Luân: Hoa là gì của chàng, ?sao hai người thân mật gần nhau quá, Luân tránh không trả lời, chỉ nói gia đình Hoa là bạn thân nhất từ thời còn Ngọc. Một năm sau thì dì Út đã đi làm và bắt kịp nhịp sống ở Mỹ. Nàng hối thúc Luân có vợ để nàng có cháu bồng bế. Luân cũng đùa lại là dì còn trẻ và nên có chồng. Hai dì cháu hợp tánh nên thương nhau. Dì Út tên thật là Vân, đã có chồng nhưng bỏ nhau rất sớm. vì đêm tân hôn người chồng khám phá nàng đã mất trinh, sau đó vì tánh tình ích kỷ, thủ cựu quá đáng nên không ở nhau được. Ngọc thương em muốn nàng qua Mỹ làm lại cuộc đời. Vân nhìn xa giống Ngọc như đúc, tánh tình cởi mở và phóng khoáng. 17 tuổi nàng đã biết đàn ông, nhưng biết giử nên nàng không bị mang bầu bì. Vân thích đọc sách hiểu nhiều về kiến thức phổ thông, tâm hồn lãng mạn , nhưng mang nhiều mặc cảm với đàn ông VN, vì nàng nghĩ đàn ông VN thường có lòng tự phụ và coi thường đàn bà, xem đàn bà là hạng đái không qua ngọn cỏ, xài xong là bỏ nhưng không muốn cho ai đụng tới, dó là bản chất của kẻ lộng quyền và ích kỹ. Nhưng sau khi qua Mỹ thời gian Vân nhìn thấy đàn ông nào trên thế giới cũng giống nhau. Có khi còn tệ hơn nữa. Như đàn ông ở Trung Đông, những người đêm Tôn Giáo vào đời và hành hạ đàn bà như miếng giẻ rách không bằng. Bất cứ nơi nào thời nào con người nhân danh tôn giáo để giết người hay chà đạp nhân phẩm, bất luận đàn ông hay đàn bà đều là sự láo khoắt bịp bợm và tồi tệ. Bây giờ Dì Út lại thấy đàn ông Việt Nam lương thiện hơn nhiều. Nhiều người con tốt hơn đàn ông bản xứ. Có thể môi trường sống thay đổi bản tánh con người.

Luân đang lui cui sửa xe, con nhỏ Việt Nam ùa tới dở giọng thấy gét:
“Anh Luân xe tui anh nói sử a xong mà thằng Mỹ cà chớn kia nói chưa lấy được!?” Thấy Luân đang bận chưa trả lời con nhỏ phan: ” Bộ anh điếc sao! Không trả lời!”Luân bực mình gắt lên: “Bộ không thấy người ta bận hay sao nhỏ!” Con nhỏ chu miệng: ” Tui mà nhỏ hả!”Luân chui ra khỏi gầm xe nheo mắt nhìn nàng nghĩ: con nhỏ trông không tệ, cao ráo, mặt mày sáng sủa đẹp, mặc một cái váy jeans ngắn củn cởn, tóc nhượm màu vàng nâu óng ánh. Nó là con Hà con gái bạn ngày xưa của Ngọc. Nhỏ tuổi hơn chàng nhưng Luân không chú ý gì nó, nó học sau Luân vài ba lớp gì đó cùng thời trung học, học hành làn chàn nhưng cũng ráng ra đại học với bằng kế toán nên hách lắm. Luân nói: ” Thì không lấy xe được thì. . . . . anh đưa về, lo mẹ gì!” Con nhỏ lườm chàng nói: ” Ai anh em với anh. . . !”Nhưng với ánh mắt rất ngọt ngào, Hà nhìn Luân rất lẵng. Nói ngay, hồi xưa trong trường không có VN nhiều, Hà để ý đến Luân nhưng hắn ham chơi không biết. Bây giờ nhìn con nhỏ được quá Luân nghe chút xôn xao, chàng tán: ” Thì anh cũng không được sao!. . . lỡ mai thành gì đó. . . coi chừng bị đòn! Cuối tuần có làm gì không?” Hà hỏi lại: “Làm gì. . . . bộ muốn rũ rê hả!” Luân tiếp: ” Thì đi movie! Đi ăn chung!” Hà không trả lời nhưng ra vẻ đồng ý.

Đám cưới Luân và Hà thật đẹp đôi, Hoa thật buồn và thật vui. Vợ chồng nàng và dì út lo cho Luân thật tron vẹn, tươm tất. Nhưng trong lòng dì út có một mối lao xao. Số là trước ngày đám Luân và Hà, cuối tuần đang nằm trên sofa coi TV thì có tiếng bấm chuông, Vân mở cửa, trước mặt nàng một người đàn ông cao lớn râu ria tóc tai bờm sờm, khi hắn nhìn nàng hắn hoãng hốt như người trên mây, hắn la lên: “Ngọc. . . . . . ! Trời! bà ngọc. . . !” Nàng nói: ” không. . . . . tui em chị Ngọc . . . . Tui tên Vân. . !”Đứng yên rất lâu, khi bình tỉnh trở lại hắn nói: ” Ồ! Cho tôi xin lỗi. . . giống quá nên tôi lầm. !”Hắn giới thiệu tên, Vân cũng chẳng biết, nhưng hắn ngang nhiên đi vào nhà thẩy cái balô xuống đất rồi nói với nàng: “Tui đi tìm chổ ngủ một lát, anh Luân có về nói có thằng Hưng trên Lầu” nói xong hắn đi thẳng lên lầu làm nàng chửng hửng nghĩ: anh nầy quái tthật, người không lịch sự gì hết. Khi nàng lên lầu thấy hắn dùng chính phòng nàng ngủ, đang ngáy pho pho. Buổi tối Luân về nghe tin có Hưng Luân chưa bao giờ vui như vậy, hắn giới thiệu Hà, và Dì Út. Sau hi tắm rữa cao râu sạch sẽ, Vân nhìn trộm Hưng thấy chàng nầy đẹïp trai ghê, nhưng vẫn còn thấy ghét. Luân tức tốc chở Hưng đi ăn, và hai chàng đi nhậu tơi khuya mới bò về. Luân hỏi bây lâu nay Hưng đi đâu? Chẳng tin tức gì. Hưng nói hắn qua tiểu bang khác sống, nhưng bây giờ bị layoff nên trở về đây lại, Luân mừng rỡ nói: Thôi thì ở đây luôn đi, dù sao Hưng cũng còn mẹ và những người thân yêu như chàng. Hưng không trả lời, nhưng không phản ứng. Hưng ở tạm nhà Luân, hắn không muốn về nhà mẹ hắn ở với ông chồng Mỹ. Những chung đụng hàng ngày làm Vân rất thích Hưng, trừ hôm gặp lần đầu, hắn tử tế và rất hiểu biết, dù ở Mỹ từ nhỏ nhưng Hưng cũng biết rất nhiều Việt Nam qua sách vỡ. Hưng xin việc được nhưng không muốn ra khỏi nhà Luân. Vân đã giữ chân hắn lại, tuy chưa có tình ý gì nhưng hắn biết lần nầy không rời xa người đàn bà nầy được. Cách nhau không nhiều tuổi Vân và Hưng rất xứng đôi. Tuy chưa cầm bàn tay một lần, nhưng qua những ánh mắt ngó nhau, Vân nghe hồn xôn xao lạ. Hôm đám cưới Hưng được làm rễ phụ với người bạn gái của Hà, trông thật đẹp, Hắn còn là bestfriend thân chúc cô dâu chú rễ. Hà được trân trọng mời thay hai họ cám ơn quan khách. Ai cũng khen Luân có bà Dì thật đẹp. Lúc gần tàn tiệc Hoa cùng Luân nhảy slow, nàng nói: ” Có đụ đã cũng đừng quên cô già nầy nha!”Luân nói: “Tình yêu của tui và chị là vĩnh viễn, muôn đời, dù tối nay tui có vợ, sẽ có con như chị muốn, nhưng cái Hĩm ướt át của chị cũng là của tui mãi mãi!” Hoa cười nói nhỏ: ” Yêu Luân quá thôi! Nó là của Luân mà!Tụi mình chia nhau nghe!”Luân cười siết Hoa cứng ngắt.

VN88

Viết một bình luận