VN88 VN88

Anh Út sương gió

Thường thương mình. Đâu có ai ở cái xóm này lo cho anh như chị, mỗi lần đem gạo ra xuồng cho anh bao giờ cũng kèm theo vài thứ lặt vặt, khi bịch đường, khi hũ nước màu, thấy áo anh rách vai do dầm mưa dãi nắng chị còn mang ra cả kim chỉ nữa. Có lần chị thử:
– Tui vá áo cho anh suốt đời nghen !
Anh cười, vô tư như người… cổ đại:
– Bi giờ thì được, nhưng chừng nào cô có chồng thì thôi hen.
Anh cũng không hiểu vì sao mình lại dửng dưng trước một tấm chân tình như vậy, chắc có lẽ từ nhỏ tới giờ cả cái xóm này với ai anh cũng đối xử như vậy. Nhưng với cô Hà thì khác à. Cổ ở tỉnh xuống mà. Anh dọn cỏ lại cái nền nhà cũ, chắc hẳn đang ôm ấp một dự định gì quan trọng lắm. Đám con nít vừa giúp anh gom cỏ lại, vừa đốt chúng vừa chọc: Tính mần nhà đặng cưới vợ hả anh Út. Trời, tụi này có chút xíu mà tài thiệt. Nói y chang. Anh đang mộng mơ xây dựng một thiên đàng thì đùng một cái giấc mơ kia sụp đổ tan tành. Đang thiu thiu ngủ trưa thì thằng Tâm đi học về, đứng trên cầu la:
– Anh Út ơi, thứ năm này tụi em được nghỉ học, đám cưới cô Hà.
Anh bật dậy:
– Giỡn mậy, có nghe ai nói gì đâu, xạo là chết với tao nghen !
Thằng Tâm hét lên như nói với cả xóm nghe:
– Thiệt mà, với thầy hiệu phó, nói dóc cho sập cầu té xuống sông đi.

Không kịp mặc đồ, anh cứ quần tà lỏn, ở trần chạy ngời ngời lên nhà ông Ba hỏi cho chắc ăn. Đúng là cô Hà sắp có chồng, anh thất thểu ra về, chân đi sao mà cứ lẹo xẹo như dính vào nhau. Trách ai bây giờ, tại cô Hà vô tình hay tại anh nhút nhát, để ý người ta hơn năm rồi mà chẳng nói lời nào, gặp người ta cứ tắt đường ruộng, đường sông đi. Ai mà biết. Mấy lần mon men tới trường, đứng tuốt đằng xa, núp vô gốc còng coi cô Hà giảng bài, hổng biết một chữ bẻ đôi mà anh nhìn say sưa như đứa học trò giỏi nhất lớp. Kẻng tan học vang lên cũng là lúc anh vọt qua rào, chạy một hơi về nhà. Cô Hà thấy thì có nước độn thổ.
Tin anh Út thất tình cũng lan nhanh trong xóm như cái hồi anh tuyên bố hùng hồn cứ mặc kệ cho tiếng sét ái tình đánh trúng. Mọi khi, anh ở đầu xóm thì cuối xóm đã nghe cái giọng ồm ồm như vịt đực của anh rồi. Bây giờ, cả ngày anh chẳng nói tiếng nào, cái bản mặt cứ lầm lầm lì lì như ai ăn hết của. Tụi con nít cũng chẳng đứa nào dám mở miệng ghẹo anh, thằng nào nhắc đến cô Hà là anh cứ nhắm ngay trân cái đít mà sút một phát như Beckham sút phạt, đau thấu trời. Sầu đời, chiều nào anh cũng nhậu, thấy anh ôm chai rượu đế trong vắt ngồi trước mũi xuồng ngửa cổ nuốt ừng ực từng hơi, ông Ba rầy:
– Nhậu cũng không hết buồn đâu, quên đi mầy ơi, người ta là cô giáo mà. Con Thường thương mầy thì ưng phứt nó cho rồi, cứ đòi trên trời không hà.

Cái điệp khúc “cô giáo mà” ông Ba đã lặp đi lặp lại với anh ít nhất cũng cả chục lần rồi. Cô giáo thì sao ? Tôi mồ côi mồ cút thiệt, tôi dốt đặc cán cuốc thiệt, nhưng tôi thương cũng rất thiệt. Tình cảm từ trong lồng ngực tôi bật ra nè, tôi thương cô Hà có phải vì cổ là cô giáo đâu! Nhưng vì cái gì thì anh cũng mơ hồ lắm, hình như là vì cái răng lòi xỉ cô hay cười, mà cổ cười với tất cả mọi người trong xóm chớ riêng gì anh đâu, tương tư làm chi cho cực vậy hông biết. Nhìn lên cái cầu khỉ, hằng ngày nó dễ thương quá chừng sao hôm nay nhìn gân guốc, xấu xí như bộ xương khô của con mẹ phù thủy trong phim hoạt hình, anh muốn dỡ nó quăng xuống sông cho đám rước dâu không qua được, cho cô Hà không thể sang sông theo chồng về xóm Cát. Nhưng làm vậy anh lại sợ cô Hà ghét mình, không thương nhau thì thôi, ghét bỏ nhau làm chi. Liệng chai rượu không còn giọt nào xuống sông cái đùng như trút bỏ khối tình đơn phương mà anh đã mang nặng hơn năm nay, anh cười hặc hặc, mắt nhướn nhướn, miệng lè nhè mấy câu thơ mà anh nghe lóm trong bộ phim Tàu nào đó:
Rút gươm chém nước nước vẫn chảy
Nâng chén tiêu sầu càng sầu hơn
Bữa sáng đám cưới rước dâu ngang cầu, dưới rặng mắm già vẫn là chiếc xuồng nhỏ lẻ loi cô độc một mình. Sáng nay, anh Út không ra mũi xuồng ngồi như thường ngày để nhìn cô Hà qua cầu, anh nằm úp mặt xuống sạp xuồng thở dài như sắp đến ngày tận thế. Tụi con nít chạy theo đám rước dâu la hét rân trời. Qua lỗ lủng của cái mui xuồng bằng lá dừa nước, anh thấy cô Hà ngừng lại giữa cầu nhìn về phía chiếc xuồng của mình, nhưng hôm nay cô không cười, không khoe cái răng lòi xỉ như mọi bữa. Có chồng thì đi phứt cho rồi. Nhìn chi.

Đến trưa, tự dưng chiếc xuồng nhúc nhích và cái giọng ong óng của chị Thường vực anh dậy:
– Anh Út Sương Gió ơi, cơm nè. Tui biết anh nhịn đói từ sáng tới giờ.
Đúng là bụng anh như có cả ngàn con kiến bò trong đó. Hồi sáng tới giờ rầu thúi ruột có nấu nướng gì đâu. Anh chui ra, dụi mắt rồi nhìn lom lom:
– Trời! Cô hả ! Bận áo dài coi cũng ngộ quá hén!
Bữa nay Thường cũng đi ăn đám cưới, mặc bộ áo dài màu hồng phấn, sắm tuồng lên coi bộ cũng duyên lắm. Người ta đẹp vậy mà anh cù lần quá nên không thấy đó thôi. Vừa dọn cơm ra sạp xuồng, Thường “xí” anh một cái:
-Tui ngộ lâu rồi mà không biết, mê đâu không hà!
Anh bật cười, cười như để lấy lại thăng bằng, mấy ngày rồi anh có cười được miếng nào đâu. Anh lại nhìn lên cây cầu, dù sao thì mấy đám bông sao nhái ở hai bên đầu cầu vẫn vàng rực, dù sao anh cũng phải quên một hình ảnh đã xa mù, dù sao anh cũng còn nguyên cái xóm nhỏ quê mùa và….Nhìn theo cái eo thon thon của Thường khuất sau bụi trâm bầu, anh bất chợt nao nao. Chút xíu thôi hà. Ngoài sông cái, gió chướng về đem theo cái lạnh se lòng. Mùa cưới tới rồi…

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận