Con Lan lại lấy quần áo đưa cho chị:
– Mẹ mặc áo quần vô đi. Để thiên hạ thấy, người ta khinh.
Thế đứng của con Lan bây giờ nghiêm nghị, cao vọi như bà già chồng. Chị không dám nhìn nó, vẫn đứng trần truồng:
– Cám ơn con. Con đi học về từ lúc nào?
– Từ đầu cho đến lúc Hoàng trói mẹ vào giường rồi cầm củ cải “hành hạ ” mẹ . Con định kêu cầu cứu, nhưng thấy mẹ rên la sung sướng. Nhất là lúc hai người đụ đứng. Nên thôi, con không kêu.
Chị Lâm ngượng chín ngươl. Da chị nổi ốc từng đợt Chị muốn được chết tức khắc, để không nhìn thấy gương mặt thiên thần clìa con Lan. Nước mắt con bé lại rơi xuống. Chị ái ngại:
– Sao con khóc? Nói cho mẹ nghe ! Có phải con khinh mẹ không?
– Con cũng không biết nữa. Ngày mai, không biết con có còn tiếp tục đi học nữa không. Có lẽ con nghỉ luôn.
– Sao vậy? Con phải cố học để nên người tốt trong xã hội chớ.
– Nhưng chung quanh đây, có ai là người tốt với con đâu?
– Có chứ, có ba, mẹ, anh Hoàng. Ai cũng thương con….
– Không ! Anh Hoàng là người tình không chung thủy !
Lỗ tai chị Lâm lùng bùng, chị hỏi lại vì sợ nghe lầm:
– Con mới bảo gì? Con bảo anh Hoàng là…
– Anh Hoàng là người tình không chung thủy con!
– Con có biết Hoàng là anh ctỉa con không?
– Dạ biết, nhưng không phải là anh ruột.
– Ai nói?
– Cả xóm này ai cũng biết. Bạn bè con trên trường ai cũng biết.
– Đừng nói tầm bậy ! Hai đứa là anh em ruột !
– Như vậy Hoàng cũng là con ruột của mẹ?
– Ừ, đúng. Hoàng là con ruột của mẹ.
– Như vậy, sáng hôm nay, mẹ đã làm chuyện loạn luân?
– À ừa, ừm, không ! Hoàng là con nuôi, xin từ viện mồ côi !
– Còn con là con của bà Thiện, kế bên nhà. Mẹ con chết năm con 3 tuổi.
Im lặng trôi qua năm phút. Tiếng Hoàng ngáy nghe rõ trong gian phòng nặng như trong hầm đá. Chị Lâm hỏi nhỏ:
– Con yêu Hoàng từ bao giờ?
– Từ lúc con biết mình không phải là con ruột của mẹ . Anh Hoàng cũng thế. Và…hai đứa con đã làm chuyện vợ chồng đêm qua, cho tới một giờ sáng.
– Hả? Con với Hoàng đã ngú với nhau đêm qua? Con có biết con mới 14 tuổi không? Mười bốn tuổi thì còn nhô quá, con à.
– Mười bốn tuổi không nhỏ đâu. Con có kinh và mọc lông hồi 11. Mẹ nói với Hoàng, con gái tuổi nào đụ cũng được, miễn là co kinh, biết thèm đàn ông,
biết chấp nhận đụ. Nếu con lén trèo lên chòi canh mía để dụ dỗ một ông già tuổi đáng cha, móc cặc ống ra mà bú, xong cho ổng chơi. Thì mẹ la, con chịu tội.
Đằng này, con yêu Hoàng, chỉ lớn hơn con có một tuổi Có gì sai quấy đâu mẹ?
Một lần nữa, tư cách làm mẹ của chị Lâm lại rơi ruống. Chị vẫn đứng trần truồng, cầm áo quần, mặt thỉu não:
– Mẹ hoàn toàn không biết con yêu Hoàng. Nếu biết, mẹ đã không liều lĩnh mò vào phòng Hoàng sáng nay. Hèn chi, khi mẹ mò dương vật của nó, nó đã cầm tay mẹ, nói: “mình nglỉ thêm chút nữa rồi hai đứa đụ tới trưa” Mẹ hỏi thật, con biết thèm đụ từ bao giờ?
– Từ lúc còn nhỏ lắm, vì mỗi ngày được xem ba má chơi trong phòng. Hoặc nhìn mẹ thú dâm bằng tay, bằng củ cải….
Chị Lâm chạy ngã nào cũng không thoát. Chị bị vây tứ bề. Chị ngồi phụp xuống như cái cây rừng bị gió thổi ngã. Hai tay chị bụm mặt một lúc, rồi định thần nói nho nhó:
– Con biết nhiều điều, nhưng còn thiếu sót ở mẹ. Mẹ mang dâm bệnh từ lúc còn rất nhó. Chuyện ông già chòi mía là chuyện xảy ra năm mẹ 11 tuổi. Trước đó nữa kìa, mới kinh hồn. Lớn lên, lấy chồng; mẹ bị thêm chứng hiểm nghèo nữa: đó là bệnh bạo dâm, và bệnh thèm đụ trê em. Trước đây, cố tình đụ ba con mà không kín đáo, là mẹ muốn đầu độc anh Hoàng mới hả lòng mong ước suết ngót mười mấy năm. Đây này !
Chị Lâm quay lưng lại. Lan thấy lằn ngang, lằn dọc tím đỏ. Bắp vế, cằm, ngực…nơi nào cũng có dấu bạo hành của Hoàng khi giao cấu với chị. Những vết
đó vẫn còn đau âm ỷ, ngấm ngầm. Nhưng đó là những vết đau clla finh yêu, cũng là vết sướng của anh yêu….Chị ghiền cái đau đó, như người nghiện ma tuý chịu chất thuốc cocain hành xác.
– Thôi, chị Lâm nói, Hoàng vẫn là của con. Xin lỗi đã ngoại tình với người yêu của con. Con hiểu cho rằng vì chứng bệnh thèm xác thịt, và thèm trẻ con, mẹ đã làm thế.
Nói xong, chị đứng dậy, tròng quần vô, mặc áo, xuống bếp sửa soạn bữa cơm chiều cho cả nhà. Lan nhìn theo bóng chị đi giữa nấng chiều xuyên qua từ cửa. Lòng nó dậy lên tấm lòng yêu mẹ rào rạt. Dẫu một ngày, vẫn là ơn dướng dục. Lan chạy theo, níu tay mẹ, quỳ xuống:
– Lạy mẹ tha tội cho con. Những gì con nói lúc nảy đều không đúng. Hoàng không phải là người yêu của con. Con cũng là bệnh nhân thèm xác thịt như mẹ. Nglỉ với Hoàng đêm qua, con cũng chỉ vì muốn thoả mãn có chừng đó. Chỉ xin mẹ một điều: Ban đêm cho con được nằm với Hoàng. Còn ban ngày, Hoàng vẫn là cl~a mẹ.
Lan nói mà nước mắt rơi lả chả. Chị Lâm biết con bé vì hiếu thảo mà phải dối lòng. Chị cúi xuống hôn lên má con một cái, giống như hồi nó còn bé, chị bồng từ nhà bà Thiện, về nuôi…..