Từ xa Khang đã thấy Tuyết đang ngồi uống nuớc với một vài cô bạn trong cơ quan. Vừa tấp xe vào thì Tuyết đã ùa ra nhảy lên xe Khang ngồi rồi dang tay vẫy chào đồng nghiệp đang nhìn theo đầy thắc mắc .
Ngồi phía sau Khang, Tuyết vòng tay qua eo ôm chặt cứng làm Khang thấy ấp úng truớc cử chỉ âu yếm bất ngờ này của cô bạn . Thực ra Khang và Tuyết vào làm trong cục hàng không dân dụng cùng thời điểm như nhau. Lúc truớc hai nguời chỉ quen biết như thuờng, nhưng rồi càng lúc nhu cầu công việc càng làm cho Khang có nhiều cơ hội giao tiếp với Tuyết hơn. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Còn Tuyết truớc giờ có nhiều chàng trai đã đến với cô, nhưng họ chỉ xuất hiện đuợc một thời gian thì thôi không thấy nữa! Nghe nói Tuyết thuộc hạng con gái thay bồ như thay áo, với cô tình yêu chỉ là trò chơi cút bắt!
Anh đưa em đi đâu đây? Tối rồi đó nghen! Em về trễ má la em cho coi!
Lớn rồi mà cứ như còn bé không bằng! Khang càu nhàu với Tuyết .
Khang đảo một vòng rồi quyết định tìm một qúan cơm thanh lịch vắng vẻ xà vào . Buổi chiều ở thành phố nghet nguời đi chơi lẫn nguời tan sở tấp nập va oi bức . Vào trong là một không gian yên tĩnh lạ lùng cùng và một không gian thoải mái êm dịu . Hai nguời đi vào theo sau một cô gái măc áo dài duyên dáng . Họ ngồi ở một cái bàn phía trong góc với một ánh sáng chỉ đủ nhìn mặt nguời đối diện .
Tuyết dùng gì?
Cho em phần cơm tối số 2!
Uống gì không?
Cam vắt okê!
Khang gọi cơm và nuớc uống rồi nhìn theo sau dáng cô gái buớc đi thoăn thoắt! Tuyết liếc thấy như vậy thì tủm tỉm cuời:
Anh thích cô ta lắm phải không? Anh cũng dê xồm lắm đó nhe!
Thấy cô ta mặc áo dài xinh xinh, mình thấy thích vậy thôi!
Không lấy vợ đi, mai mốt “thích” gì vợ cho!
Như hiểu ý Tuyết, Khang hơi suờng suợng trả lời:
Con trai sự nghiệp đi đầu mà!
Bộ chỉ biết sự nghiệp rồi khỏi lấy vợ sao?
Sẽ lấy, nhưng vào lúc thích hợp mới đuợc! Bây giờ chị coi, luơng không đủ sống lấy vợ sao nuôi nổi!??
Vậy mà dám đưa mình vào trong này, sang vậy lát nữa không có tiền trả đâu đó nhe, đừng bắt em ở lại rửa chén!
Cái này …lâu lâu đặc biệt, nó khác!
Khang đang nói thì cô áo dài dọn cơm và nuớc uống ra cho hai nguời . Tuyết nhân tiện định phá Khang một mách nên hỏi cô gái:
Em mặc áo dài đẹp ghê đi vậy đó, dáng em mặc áo dài hợp lắm! Em tên gì vậy!
Dạ em tên Tú Trinh. Cám ơn chị nhé . Em mặc vì bị ở đây đâu cho em mặc áo tây váy đầm như chị, nếu đuợc mặc như chị em mới thích . Nhìn chị sang trọng qúa . Anh chị là vợ chồng phải không?
Khang tính chen vô nhưng Tuyết hớt luôn:
Làm gì có, chị với anh này là đồng nghiệp . Ảnh đang than chưa tìm đâu ra cho có vợ, thấy em xinh vậy để chị làm mai cho nghen!
Cô gái nghe nói mắc cở đỏ cả hai má làm cô nhìn càng dễ thuơng thêm. Cô bào chữa:
Em đâu dám …trèo cao chị chọc em mắc cở!
Có gì mà trèo cao? Chị thấy ảnh nhìn em như bị mất hồn vậy đó .