Bao nhiêu thứ đó, nố như cái bung xung, níu kéo ông, làm tay chân ông không gỡ ra nổi cái ưu phìên gắn liền với cuộc đời xấu số về tình yêu của ông. Cho nên sáng hôm qua, đang đụ ngon lành với em bé Kim Hằng, bỗng em hỏi một câu, làm cái mụt nhọt kia bung mủ, và làm ông đứng đụ như cái xác không hồn. Kim Hằng khen:
– Anh tài thật – Những anh khác chỉ chịu nổi chiêu này của em nhìêu lắm là 15 phút. Nãy giờ gần 40 phút rồi, anh vẫn vững như bàn thạch – Sao hay vậy? .
– Thì anh muốn, ìân đầu tiên, để lại trong em một kỷ niệm.
– Kỷ niệm, Sau bữa nay, anh sẽ bỏ em và Trung tân Hoàn Lương mà? Em đâu cần kỷ niệm?
– Anh sợ kiểu nói chuyện ngạo mạng, khiêu khích của em lắm rồi. Tha cho anh. Hiểu em rồi, chẳng ai dám còng tay em, chớ đửng nói việc bỏ tù em. Nãy giờ anh yên lặng là bới vì, anh… toan tính… gắn lìên cuộc đời anh với em. Nhưng phải làm sao cho kín đáo, thật kín đáo. Mà lúc đó, anh muốn không còn ai gọi em nữa, ngoại trừ anh. Có được không?
– Dạ được, nhưng kéo dài được bao lâu?
– Lại một câu hỏi ngạo mạng khác của em!
– Không. Em hỏi thật đó. Anh có thể bỏ việc ở đây, để ẵm em đụ suốt ngày như thế này không? Em chỉ ghìên có một thứ: làm tình. Bao lâu cũng không chán – Ngoài ra, em sợ anh chẳng con bao nhiêu sức. Dẫu gì, anh đã là con ngựa già. Dẻo dai thì có – Mà đường xa thì không – Như ba em, chẳng hạn. Ông đã bỏ dỡ cuộc chạy đua với mẹ em, để mẹ em một mình, thành con ngựa bất kham – Bà đụ lửng trời với những thiếu niên, có cậu chỉ 16, 17 tuổi. Trong số có những thằng cháu xa xa, không liên hệ máu mủ…
Một lần nữa, Cảnh sát Trưởng Vũ Hào giật tái người. Đúng phóc. Không sai chạy một ly vào cái tình sử bi đát của ông. Ông bật nhìn thẳng vào mặt Kim Hằng để dò la theo con mắt nhà nghề của Cảnh sát, xem có phải Hằng đã biết hết chuyện của mợ Thoa và thằng cháu tên Hạnh.
– Kim Hằng, em có biết ai tên là Thoa và Hạnh không.
– Dạ không. Tên hai cô gái nào vậy. Bồ anh hả?
– À… ừm… không, hỏi cho biết vậy mà. à, em nói mẹ em ngủ luôn với nhửng thằng cháu xa xa không liên hệ máu mủ. Nghĩa là sao? Cháu gì?
– Dạ cháu kêu mẹ em bằng bác, hay bằng mợ chẳng hạn…
– Dễ sợ vậy sao? Đàn bà bây giờ… – Không phải đàn bà bây giờ. Mà phải nói xã hội bây giờ “tiến bộ” và nhanh như phi thuyền Con Thoi của Mỹ bay lên cung trăng, hay hỏa tinh. Yêu vội, sống vội, hưởng vội – Đó là châm ngôn chung chung của cuộc đời ở Thành thị Sàigòn cũng như các tỉnh. Làm Cảnh sát mà anh không biết à?
Hằng cử nói, ông cứ tiếp tục quan sát dáng dấp hồn nhiên của cô bé. V Hằng vừa nắc da diết, vửa đối thoại một đề tài đang làm tâm cang ngài Cảnh sát Trưởng tan tác.
– Thèm thì sao mẹ em không tìm một đàn ông, mà phải lằng nhằng với tụi trẻ con? Vũ Hào hỏi.
– Vậy chớ đụ với em, anh không thấy thích thú hơn đụ với những chị già à? Có ai chặt tre để nấu canh thay vì mụt măng non? Em thì khác, tuổi này, em lại thèm đụ mấy anh già. Em muốn những anh có tý tóc bạc như anh phải quỳ xuống bú lồn em, xin em cho đụ. Em muốn mang cái tự tôn mặc cảm, cái kiêu sa dễ ghét, để hạ nhứng “Thượng sĩ già”, rồi em cười tự mãn. Sau này, có lớn lên tuổi 28, 30, chắc em lại dẵm đường mòn của mẹ: là sẽ đụ toàn bọn thiếu niên 17, cháu ruột càng tết… Thiếu Tá Vũ Hào giật mình, nhưng cứ vờ như không để ý. Ông tự hỏi, biết đâu trưa hôm nay, trong khi ông ẵm em bé 15 Kim Hằng để đụ chất chúa, thì ở nhà, thằng khốn nạn Hạnh lại cũng mò qua ăn “bữa trưa” với bà mợ tên Thoa – Kẹt một đìêu, chuyện dễ sợ mợ Thoa ngoại tình với cháu Hạnh, chỉ có mỗi ông biết – Và cũng chính ông đóng thùng nó, che kín nó ở chổ nào đó trong tâm cang. Vì sĩ diện Cảnh sát Trưởng, ông không muốn ai cười bà vợ trắc nết như mợ Thoa. Ông là thợ rèn ăn dao lụt!
Ông xử đẹp cả ngàn vụ ngoại tình của thiên hạ Nhưng chuyện trong nhà thì ông tối thui như clêm 30! Quá thảm? Nhờ miên mang nghĩ đến ba cái lằng nhằng đó và Cảnh sát Trưởng Vũ Hào dã chi phối được tâm hồn, kéo dài trận đụ gần
cả tiếng. Nhưng Kim Hằng thì lại tưởng ngài có tài dẻo dai – Em muốn đổi chiến thuật, xem Vũ Hào có chịu nổi không?
– Anh, bây giờ em muốn bú anh. Và muốn anh ra trong miệng em – Như anh nói, là em muốn một kỷ niệm. Anh là người duy nhất đã đụ với em lâu gần một tiếng.
Nói xong, Kim Hằng gỡ lồn ra, tuột xuống đất, dẩy Vũ Hào nằm ngửa lên trên bàn làm việc, rồi em cổi luôn áo cho Vũ Hào. Tay Kim Hằng thoa nắn bộ ngực của ông, rồi em bú đầu vú của ông, trong khi bàn tay em vuốt ve con cặc đang
giật bưng bưng – Lưỡi của Kim Hằng làm dậy hết các sợi giây nứng khắp người Vũ Hào.
Em liếm nhẹ vành tai, vành mắt, cổ – Lúc em ngoáy sâu lỗ tai và thụt cặc, thì Hào quên phức chuyện ngoại tình của con vợ người Mỹ Tho:
– Trời đất ơi! Sao nó sướng quá vầy hả Trời. Kiểu này chắc anh lấy em làm vợ nhỏ luôn. Anh chán bà xã ở nhà lắm rồi. Nó thác loạn không khác gì mẹ của em – Ui, đã dễ sợ – Xuống bú anh đi Kim Hằng.
Vừa liếm, Kim Hằng mỉm cười – V Vũ Hào từng lên án trò bú mớm này là bẩn thỉu, súc vật, mà bây giờ chính ông “ra lệnh” cho Hằng phải bú. Mọi người trong xã hội này đều có một mặt nạ che đậy cái mặt thật của chính mình, cho đời trọng vọng, tôn vinh. Thủ Tướng Tlan Thiện K.hiêm im lặng nhiều hơn nói, để không ai còn biết ông đang đánh chiêu gì, trong khi ông bố trí cậu em ruột Trần Thiện Thành làm Giám Đốc Nha Thương Khẩu, và cho bà vợ buôn lậu Bạch Phiến để phải đụng độ với bà Thiệu tại Bình Chánh!
Cựu Bộ Trưởng Nội Vụ Bùi Thiện Ngộ đã tự động xin tử chức khi biết Hà Nội sắp đưa ra xứ hằng loạt các vụ buôn lậu ma túy như Vũ Xuân Trường, rồi ngân hàng của Minh Phụng,.v.v…
Càng những anh tai to mặt lớn hô hào chống cái gì, thì chính các anh là thủ phạm hoành hành, phát đạt nhờ cái đó. Đại úy Công An Vũ Xuân Trường chuyên viên chống buôn lậu ma túy thì lại lãnh án tử hình về tội buôn ma túy. Đại loại là vậy? Các anh ở trong rừng hô hào. chống bất công, bóc lột, chống tham nhũng, d điếm, cướp giật: Thì khi đã về thành, các anh thành chuyên viên của những tội kể trên, còn tệ hại gấp trăm lần hơn ngày xưa.
Người lớn mà như vậy, trách gì tụi thiếu niên không loạn cào cào, đúa ma túy vào trường, mười 14 tuổi làm gái gọi. Loạn nữa thì đua xe gắn máy không có thắng để chết thê thiết hằng loạt Chúng nó là con của cảc ông to bà lớn. Kẹt làm sao! Đó là chuyện ngoài lộ ở Sàigòn, ở Hà Nội, ở đường Biên Hòa với Vũng Tàu. Còn chuyện thâm cung của các ngài sĩ quan, công chức đỏ hạng cao thì chỉ có Trời mới’ biết? Anh nào cũng nghẹn họng giống hệt Cảnh sát Trưởng Vũ Hào quận V!
Lúc Kim Hằng đưa lưỡi xuống liếm phần da non của hai bắp vế ngài Vũ Hào thì ông này lăn lộn, quên bố nó mình là Cảnh sát Trưởng đang nằm ngửa trên bàn hỏi cung, cho con bé 15 tuổi bú cặc.
Ông bật la hơi lớn khi Hằng ngậm vào đầu cặc, nhấn luôn cái miệng sâu vào hơn nữa khúc, bắt đầu bú? Mắt Vũ Hào chỉ còn tròng trắng. Mồ hôi trán rịn ra. Mái tóc hơi hoa râm của ngài thiếu Tá xỏa xù, rối beng, rối như tấm lòng khắc khoải của ông. Ông có rên nhưng phải ếm giọng cho bên ngoài không ai nghe thấy. Bàn tay xinh xắn của Hằng thì vuốt ve cái bụng của ngài. Tay kia, em nựng nựng cặp trứng dái. Rồi em còn cà hai trái vú non lên bắp vế của ông nữa. Ông quên bố nó cái báo cáo mật của bọn đàn em ven đô: đặc công VC sắp làm những màn ngoạn mục vào ngày lễ sinh nhật của già Hồ, mặc dù anh này đã ngủm cù đèo ba năm trước vì bệnh tiểu đường, và hư thận.
Bé Hằng đang cố đem hết xảo thuật tinh vi cao độ ra để Vũ Hào phải đầu hàng. Em bú khoảng năm phút thì nhả ra, liếm khắp thân cặc. Uếm luôn hai hòn dái – Rồi lại ngậm vào có vài giây, lại nhã ra, Nằm đó, Vũ Hào hưởng không hết trọn cái ngon, la lên:
– Trời ơi, mình ơi? Ngậm hết vô bú cho lâu, chớ sao lại vậy? Anh đang sướng, em lại nhã ra???
Hằng mặc kệ, anh nói gì kệ tía anh – Tôi đang dùng chiến thuật “đưa cọp ra khỏi rừng”. Anh càng thèm, tôi càng thành công. Bàn tay Hằng không ngừng xụt con cặc. Em lại ngậm vào mà không bú, trong khi Vũ Hào năn nỉ như bé con xin kẹo mẹ. Cuối cùng em thọc đốc họng thật sâu vào cặc Vũ Hào, bú kịch liệt, bú hung tàn, giã man. Vũ Hào ểnh đít lên, nhận đầu Hằng sát xuống, bắn mạnh hằng loạt nước khí vào mồm cô bé. Hằng vẫn bú mạnh tiếp tục, chắt cho hết giọt cuốl cùng, làm Vũ Hào, khi phụt xong, nằm bất tỉnh, thở mệt hơn lúc hành quân diệt Cộng.
lnterphone reo. Thằng đàn em báo:
– Trình Thiếu Tá, hình như có bà tới?
Nhanh như cái lò xo, Vũ Hào ngồi bật giậy, tròng áo, tròng quần, vuốt tóc rồi đẩy Hằng vào phòng chứa giấy tờ, hồ sơ, khóa lại. Xong, ông ngồi vào bàn viết, lật mấy cái giấy tờ làm dở sáng nay ra, lúi húi như đang chăm chú. Interphone
lại reo:
– Trình Thiếu Tá có bà nhà muốn gặp.
– Mầ nói dối là tao vửa đi vắng, được không?
– Dạ em nói rồi, mà bà không tin, vì bà thấy xe Thiếu Tá vẫn nằm đây.