VN88 VN88

Anh địt làm em sướng phát điên lên được – Truyện 18+

Cửa được gõ – Vũ Hào đến mở – Thoa đẹp như nàng tiên trong chiếc áo dài bông ngũ sắc, nước hoa thơm phức:
– Bộ anh làm việc dữ lắm sao mà quần áo xốc xếch, tóc tai không chải, rồi giày cũng không mang vậy.
– Ôi, bận chưa tửng thấy. Mẹ tổ nó ba thằng VC về quấy rối hoài, ăn không ngon, ngủ không yên – Phần sắp đến ngày Quốc Khánh nữa. Vũ Hào dối một hơi.
– Bận thì bận, trưa không về nhà, cũng phải dành ít phút mà ra ngoài ăn tô phở chớ.
Thoa chợt thấy trái chuối (do Kim Hằng lột dở dang, chỉ ngậm biểu diễn, không ăn). Thoa hỏi:
– Tội nghiệp anh khôngt Bận đến chuối lột ra nữa trái rồi mà cũng không ăn…
– ời, ta nói khổ hơn trâu bò nữa mà…
– Ủa còn một trái nữa, nằm bên dla cơm tấm nguội ngắt – Ai lại ăn cơm tấm với chuối vào buổi trưa, anh.
– Cái đó là tụi nó mua cho anh ãn sáng, mà cũng chưa kịp – Điện thoại tới tấp, không dứt:
– Mà mọi khi anh làm việc đâu có khóa cửa, sao bữa nay lại…
– Thì phòng gian bảo mật mà. Nhân viên nó đi ăn trưa hết, nên anh ngồi có một mình, phải cẩn thận chớ!

Mợ Thoa thấy giáng điệu và giọng trả lời của chồng trưa nay hơi khác thường, nhưng bà không nghi – Cho đến khi bà chợt thấy cái quần xì líp màu trắng nằm sau chồng giấy hồ sơ. Bà túm lấy, cầm lên coi, rồi yên lặng xếp bỏ vào bóp. Mồ hôi toàn thân ông Vũ Hào ứa ra như tắm. Từng cử chỉ bối rối, vờ vỉn của Thiếu Tá không sao lọt được cặp mắt hoạn thư tên Thoa. Bà đứng dậy, nhìn chồng một khoảnh khắc, xong ngoe ngoảy bước ra, không lởi chào tạm biệt.

Chuyện bà ngoại tình thì Vũ Hào che được vì nhìêu lý do. Còn chuyện cái xì líp này nó còn lớn hơn những trận máy bay Mỹ oanh tạc Bắc Vlệt – Cái xì líp sẽ là một hứa hẹn những nổ bùng kinh khiếp ngay trong phòng ngủ của Cảnh sát Trưởng Vũ Hào!

Bà Thoa bước ra mạnh như cơn lốc – Cánh cửa văn phòng được đóng kêu cái ầm – Thiếu Tá Vũ Hào ngồi phịch xuống ghế như thây ma không hồn. Mồ hôi ông tiếp tục vã ra như tắm, mặc dầu ông đang ngồi trong phòng lạnh. Đầu
óc ông nghĩ hoang mang, loạn xạ đủ thứ. Ông nghe như cái lon bạc của mình không cánh mà sắp bay. Chuyện này mà báo chí biết được thì có Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng không cứu nổi. V, bất cứ anh nào có chân trong Đảng Cần Lao mà lạng quạng, là cuộc đời đi đứt, dưới luật Gia Đình của bà Ngô Đình Nhu.
Vũ Hào bấm Interphone:
– Mầy đó hả? Thấy bà đi chưa?
– Dạ chưa – Bà còn ngồi trong xe nói gì với tài xê.
– Hể xe bả khuất, là lập tức cho tao hay – Hoặc bả rời xe trở vô lại, cũng báo cáo, nghe rõ?
– Dạ 5/5 thưa Thiếu Tá.

Anh chàng ngồi đó, sắp đặt những câu trả lời sao cho suông sẻ về cái xì líp ác ông em Kim Hằng bỏ quên ra đó. Tm mãi không ra lý do. Sao trên bàn ông Thiếu Tá Trướng Ty Cảnh Sát, mà lại có cái xì líp, không phải của đàn bà, mà là của trẻ con tuổi thiếu niên? Cửa nhốt Kim Hằng được gõ thúc. Vũ Hào lại mở hé hé, nói nhỏ:
– Lạy em, chịu khó ngồi trỏng chửng 10 phút – Đợi cho bả đi rồi hẵn ra.
– Được nhưng anh làm ơn lại bàn lấy giùm cái xì líp của em – ở truồng lâu không quen, lạnh da lồn quá hà.
– Bả… lấy bà nó cái của ác ôn đó rồi. Hết chổ để sao nhè bàn làm việc của anh mà em để. Nãy giờ anh lo muốn bể óc, bể ngực luôn – Nếu bả hỏi của ai, làm sao trả lời:
Kim Hằng nhoẻn nụ cười như hoa – Em thông minh nói ngay:
– Chuyện chỉ có vậy mà nghĩ không ra? Anh chịu đại ra là đêm qua, anh hành quân Cảnh sát, bắt được một con giao liên, giả làm đĩ đứng đường – Xong anh đem về, bắt lột truồng nó ra khám xét, tra khảo, rồi trước khi tống giam, anh cho nó mặc đồ lại – Nó đã để quên quần xì líp!

Mắt Vũ Hào sáng rực như sao – Chàng mừng hết lớn nhờ cái mưu vặt của cô bé Kim Hằng. Chàng hỏi lại:
– Nhưng nếu bả hỏi VC gì mà mặc xì líp của trẻ em?
– Trời ơi, anh ngu quá thì thôi – Giao liên với. Đặc Công VC bây giở toàn là thiến niên, để mà mắt Cảnh sát!!!

Vũ Hào ôm chầm lấy em bé hôn môi, nút lưỡi mê ly. Chàng thầm phục con bé thông minh tuyệt vời, xứng đáng để sau này chàng lấy làm vợ nhỏ. Interphone kêu:
– Thiếu Tá, bà đi rồi.
Vũ Hài dắt em bé Kim Hằng ra, và nói nhanh:
– Anh gửi em 20 ngàn và cho người mang em về nhà.

Cho anh số phone, anh sẽ gọi cho em biết kế hoạch của anh. Như anh nói, phải thật kín đáo, mình mới có hạnh phúc.

Hằng không nhận số tìên, rồi nói:
– Em đã bảo với anh tử đầu, em không phải là đĩ mà. Ba cho em nhìêu tìên trong ngân hàng – muốn xài bao nhiêu cũng có. Chỉ một đìêu em thiếu thốn là tình dục, và tình dục. Còn đây là số phone của em – lên là gọi, em sẽ đến. Xe đưa Kim Hằng ra khỏi Ty Cảnh Sát, thì Thiếu Tá Vũ Hào lại thở ra lo cho những pha sắp tới. Chàng hoàn toàn không hề biết vợ chàng đến đây lúc trưa bất thình lình là vì có một việc quan trọng: Chả là đêm qua, Vũ Hào phải trực. Thằng nhóc Hạnh lại leo rào, bò qua sân thượng, xuống phòng ngủ, tìm mợ Thoa – Mợ than thèm một tràng nem nướng chỗ ngã tư Phan Đình PHùng – Anh chàng hào hoa bảo để anh lếch bộ lại mua về làm hài lòng người đẹp – Mới đi được hai trăm thước bị Cảnh sát tóm vì em đi trong giờ giới nghiêm. Em gọi về nhờ mợ lên lãnh, nhưng mợ cũng không dám vì không phép đi trong giờ giới nghiêm. Sáng sớm, mợ bay lên, thì em bé Hạnh đã được giải giao sang Quân Vụ Thị Trấn để đưa lên Quang Trung đi lính? Trưa hôm đó mợ đến sở, tính nhờ ông chồng can thiệp cho em Hạnh được về, tiếp tục leo rào hàng đêm, qua “bò hỏa lực” với mợ. Chuyện chưa đâu vào đâu, thì mợ phát giác cái xì líp của trẻ em nằm chình ình trên bàn làm việc của chồng – Mợ vờ ghen kiểu Hoạn thư – Không nói, mặt lạnh như tìên mà đanh như thép.

Chìêu hôm đó, Vũ Hào bằng mọi giá phải về, tìm cách làm hòa với bà xã:
– Lẽ ra anh phải nói ngay để em không hiểu lầm, nhưng bận quá – Bây giờ anh mới có dịp thanh minh.

VN88

Viết một bình luận