Truyện ngắn vườn đêm khuya do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vườn đêm khuya.
Xem truyện ngắn: Vườn đêm khuya
Tác giả: Phạm Lệ An
Thôi về đi đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa…
có nhiều khi từ vườn khuya bước về bàn chân ai rất nhẹ
tựa hồn những năm xưa. [Phôi Pha – Trịnh Công Sơn]
Cô khẽ vặn chìa khóa một vòng rồi đẩy cánh cửa nhỏ và bước hẳn vào vườn. Hương thơm của cây cỏ trong vườn tỏa ra dìu dịu. Cô hít vào một hơi thật sâu cho đầy buồng phổi rồi nhè nhẹ thở ra từ từ. Bao nhiêu mệt nhọc và phiền muộn sau một ngày dài hình như đã tan đi một nửa.
Từ mấy tuần nay tối nào cô cũng có thói quen vào thăm khu vườn của mình trước khi đi ngủ. Có nhiều đêm cô đã ngủ quên trên chiếc băng gỗ kê dưới cái lồng chim bên cạnh năm chậu hoa nở về đêm của anh mang đến tặng cô ngày nào. Chú chim vàng mà anh và cô đã cùng chọn mua ngày đó nay đã lớn và hót thật hay. Tiếc rằng anh không còn nữa để cùng cô nghe chim hót và ngắm hoa nở mỗi đêm.
Cô nhìn từng chậu hoa và hình dung lại nét mặt của anh khi tỉ mỉ giải thích ý nghĩa của mỗi loại hoa cho cô nghe. Ngày đó cô vô tư quá nên những lời anh nói từ tai này chui qua tai kia và bay mất. Cô chẳng để tâm đến điều gì cả ngoài những vòi vĩnh thật trẻ con.
Cô ngồi nhẹ xuống chiếc băng gỗ quen thuộc. Vừa đưa tay vuốt những cánh hoa trắng mỏng manh mà anh gọi tên là Huyền Thoại cô vừa nghĩ đến buổi chiều anh khệ nệ mang chậu hoa này đến cho cô. Hôm đó cô đã chờ mong anh suốt cả ngày.
Khi nhìn thấy chậu hoa cô giẫy nẫy:
-tưởng gì… bắt người ta chờ lâu vậy mà chỉ có chậu hoa, không thèm…
Anh đã nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi xen lẫn thất vọng:
-em có biết vì nó mà anh đã vật vã khổ sở suốt một ngày trời không?
Thấy anh giận cô hơi sợ nhưng vẫn không hiểu nổi anh muốn nói gì. Hình như những điều anh nói, những suy nghĩ của anh đều ở ngoài khả năng hiểu biết của cô. Và rồi dù anh không giận cô nhưng như một thứ định mệnh khắc nghiệt, tại cô nói không thèm nên chậu hoa đó cũng là chậu hoa cuối cùng mà anh đã tặng cô.
Khu vườn này là sự kết hợp của anh và cô. Bởi vậy mỗi khi muốn thật yên tĩnh để nghĩ về anh cô đều tìm đến nơi đây. Trong không gian tĩnh lặng và lãng mạn ngát hương đêm này, dường như cô nghe có tiếng anh thì thầm. Cô nghe cả tiếng cười dòn dã của anh khi cố tình chọc cho cô giận…
Cô đứng dậy đi một vòng, xăm soi từng góc nhỏ trong vườn như cô vẫn làm mỗi khi ghé ngang đây. Cô muốn tìm xem có dấu vết gì chứng tỏ anh đã có ghé qua hay không. Và cũng như bao nhiêu lần trước, cô thất vọng vì chẳng tìm ra một chút gì chứng tỏ sự có mặt của anh. Cô buồn bã trở về ngồi lại trên chiếc băng. Đầu cô nặng quá. Cô không muốn suy nghĩ nữa. Và rồi cô thiếp đi mệt mỏi…
Anh dùng chiếc chìa khóa riêng của mình để mở cửa bước vào khu vườn nhỏ. Tuy trong vườn chẳng có gì là quí giá nhưng cô vẫn cẩn thận làm một ổ khóa thật chắc chắn và giao cho anh giữ một chiếc. Cô bảo ngoài anh và cô, cô không muốn bất cứ ai khác bước vào khu vườn này. Hương thơm lan tỏa trong không khí cũng khiến anh hít vào một hơi dài khoan khoái. Có tiếng chim hót lanh lãnh như chào đón anh. Và anh nhìn thấy cô đang cuộn tròn trên ghế. Anh khẽ suỵt cho chú chim vàng im tiếng rồi ngồi nhẹ xuống chỗ trống cuối chiếc băng. Trong giấc ngủ mệt mỏi nhìn cô thật tội nghiệp. Định sửa dáng nằm của cô lại cho thoải mái nhưng anh không dám vì sợ sẽ đánh thức cô. Hình như có vài giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô đang long lanh phản chiếu. Có lẽ cô đã khóc trước khi ngủ. Anh dùng tay lau nhẹ những giọt lệ đó. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, dù là khóc vì nhớ anh.
Đêm hình như đã rất sâu. Anh cởi chiếc áo khoác đắp nhẹ lên người cô rồi nhìn những thứ quen thuộc chung quanh. Dạo này đêm nào anh cũng đến đây, sau khi cô rời khỏi. Anh biết cô mong anh chứ, nhưng không hiểu sao anh vẫn tránh cô. Dù sao anh cũng cảm thấy cô thật trẻ con khi tạo ra khu vườn này. Cô vẫn vậy, cứ bướng bỉnh níu kéo những gì đã ra khỏi tầm tay…