VN88 VN88

Vợ tôi từ thời El Nino

Truyện ngắn vợ tôi từ thời El Nino do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vợ tôi từ thời El Nino.

Vo toi tu thoi El Nino

Xem truyện ngắn: Vợ tôi từ thời El Nino
Tác giả: Phạm Ngọc Cảnh Nam

TỐI HÔM ẤY, VÀO CÁI GIỜ MÀ LẼ RA TÔI PHẢI NGỒI Ở QUÁN VĂN nghệ để uống bia với các bạn tôi như thường lệ, thì tôi lại hí hửng chạy về nhà với cái mặt đỏ kè sau khi đã nốc vội mấy lon Tiger, và mang về cho vợ tôi một niềm vui bất ngờ.

– Anh có quà tặng em! – Tôi nói trong sự phấn khích của hơi men –Nhân kỹ niệm mười lăm năm ngày cưới của chúng ta.

Tôi thích thú khi thấy vợ tôi đưa cả hai tay lên chặn ngực vì quá xúc động. Phải mất hơn một phút nàng mới hết ngạc nhiên rồi lộ rõ vẽ lúng túng, vì từ lâu nàng đã không còn nhớ nổi ngày cưới của mình.

– Anh mua ở cửa hàng chất lượng cao đấy! – Tôi nói khi nàng đã bình tĩnh lại, và vẽ cau có cùng những lời phàn nàn thường nhật của cô đã biến mất để thay vào đó là một khuôn mặt đang tái đi vì thảng thốt.

Tôi tiếp tục quảng cáo cho món quà của tôi. Tôi thấy cần phải nói ngay những điều ấy ra, để chứng tỏ rằng món quà mà tôi đã mua tặng nàng chắc hẳn là một món đồ rất có giá trị. Bởi được mua từ một cửa hàng chất lượng cao, đó là một chiếc áo mùa hè bó sát người bằng lưới đan màu xanh rêu, đi kèm một cái nịt ngực để mặc lót trắng như tuyết, rất gây ấn tượng. Theo lời nhà sãn xuất, đó là bộ áo chống nóng tuyệt vời dành để mặc trong thời kỳ El Nino hoành hành, được làm bằng nhiều loại lá cây có khả năng điều hoà nhiệt độ ở bề mặt da. Với một chút e thẹn nơi khoé mắt, sau khi đã chăm chú nghe hết những lời giới thiệu được tôi nói lại nguyên văn từ tờ bướm quảng cáo, mà cô bán hàng xinh đẹp đã dúi vào tay tôi, vợ tôi bèn chạy biến vào phòng riêng để thử áo. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng gọi rất dịu dàng của nàng, sự dịu dàng mà mỗi ngày mỗi trở nên hiếm hoi trong cuộc sống vợ chồng của chúng tôi :

– Ạnh ơi! Vào đây đi !

Vợ tôi đang mặc thử bộ áo chống nóng để kiểm chứng những lời ba hoa vừa rồi của tôi. Còn tôi thì bị bất ngờ khi thấy cô ta như thành một người khác, đẹp và gợi cảm hẳn lên, cho dù mấy chiếc xương sườn gầy nhom phía dưới chiếc áo nịt ngực cứ mãi nhấp nhổm chứng tỏ nàng cũng đang cảm thấy xấu hổ về sự tàn héo của mình. Vợ tôi giương mắt nhìn tôi thăm dò, và như muốn hỏi :

– Thế nào, em mặc chiếc áo nầy có đẹp không ? – Hay nói thẳng ra là nàng muốn hỏi : – Em có đẹp không ?

– Đẹp lắm ! Em mặt vừa khít. – Tôi liền nói.

Thế là nàng ôm chầm lấy đầu tôi, rồi hôn tới tấp lên mặt lên mũi tôi.

– Em cám ơn anh ! – Nàng nói trong thổn thức – Vậy mà em cứ tưởng . . .

Tôi biết lâu nay nàng đã tưởng gì về tôi. Gia đình tôi vốn nhiều đời sinh sống bằng nghề chăn nuôi. Nhưng kể từ khi dịch cúm gia cầm, rồi dịch heo tai xanh, dịch lở mồm long móng chà qua xát lại nhiều lần tận diệt lũ heo bò gà vịt đáng thương, tôi trở thành ông chủ trắng tay đi đong gạo từng bữa. Mặc dù sau đó cha tôi vẫn còn nuối tiếc muốn chuyển qua nuôi bò sữa theo chương trình xoá đói giãm nghèo của thành phố đang phát động lúc ấy, nhưng tôi đọc báo thấy nói bò sữa cũng lăn đùng ra chết vì dịch lở mồm long móng, tôi liền quyết định chấm dứt không thương tiếc sự nghiệp chăn nuôi gia truyền của mình. Từ ngày ấy, vợ tôi trở thành người khó tính. Đến nỗi chính tôi nhiều lúc cũng cảm thấy sợ hãi mỗi khi phải đối mặt với nàng. Lẽ ra nàng phải hiểu rằng, trong cuộc mưu sinh quá đỗi nhọc nhằn hiện nay, để nuôi sống gia đình, tôi đã phải trã giá như thế nào. Mỗi ngày, tôi ra đi từ lúc năm giờ sáng để rồi mệt nhoài trở về khi đã gần khuya, mang về cho nàng những đồng bạc nhàu nát và bốc đủ thứ mùi hôi hám. Tôi đã im lặng, lúc nào cũng im lặng trước những lời phàn nàn chất chứa biết bao điều bực dọc của nàng mỗi khi tôi trở về nhà, vào lúc nửa đêm và nồng nặc mùi bia Tiger, cái thứ nước vàng giúp tôi lấy lại niềm vui trong cuộc sống. . .

Không hiểu sao, nàng siết chặt tôi đến nghẹt thở rồi trịnh trọng buông ra.

– Chủ nhật nầy, mình đi xem hội chợ hàng chất lượng cao đi anh! Em sẽ tặng anh một món quà! – Nàng nói.

Tôi không muốn làm nàng cụt hứng nên vui vẻ gật đầu. Do kết quả của tình yêu, chúng tôi đã lấy nhau đúng mười lăm năm. Lúc ấy nàng mới hai mươi tuổi, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, mặc dầu hơi gầy, vừa tốt nghiệp trung cấp thống kê ra. Còn tôi là một thanh niên hai mươi lăm tuổi, chưa kịp vào đời đã thành kẻ bất đắc chí, và không ngớt nguyền rũa cái mảnh bằng cử nhân luật của trường Đại học Luật khoa Sàigòn mà tôi mới chỉ vừa cầm nó trong tay với đôi chút tự hào, vỏn vẹn đúng năm tháng trước ngày miền Nam được giải phóng. Tôi và nàng, mỗi người đã cố bươn chãi vào đời theo cách riêng của mình, trong hoàn cảnh đầy khó khăn của thời kinh tế bao cấp, mà như nhiều người đã nói sau nầy, cái thời duy ý chí ! Lúc ấy, dân miền Trung chúng tôi phải ăn cơm độn với hạt bo bo được xay bể đôi cứng như đá hoa cương. Lương thực thực phẩm được nhà nước bán theo định mức nhân khẩu. Chẳng hạn, phần tôi thì mỗi tháng được mua tám ký gạo ( thường là đã bị ẩm mốc vì để lâu trong kho), năm ký bo bo để độn, nửa lít nước mắm loại hai ( loại có 11 gr đạm/ lít ), nửa lạng mì chính . . . Tôi làm công nhân ở một xí nghiệp chế biến hải sãn nên mỗi tháng còn được xí nghiệp quan tâm bán cho hai ký cá tươi loại bốn theo giá nhà nước. Chúng tôi chứng tỏ tình yêu với nhau bằng cách, nàng nhường lại cho tôi một ký lô bo bo đã xay bể đôi trong tiêu chuẫn lương thực mười ba ký hàng tháng, còn tôi thì chia bớt cho nàng một nửa số cá tươi. Lúc ấy, chúng tôi đều biết rằng nàng cần đạm, còn tôi thì cần no bụng. Do vậy mà trước khi lấy nhau, tôi đã biết nàng vốn có thói quen ăn ít. Tôi thấy nàng ăn như mèo ốm, và ăn qua quýt thế nào cũng xong. Nhờ vậy mà trong suốt mười lăm năm chung sống, vợ tôi vẫn giữ được thể trọng ổn định ở mức ba mươi bảy ký lô, dù đã qua hai lần sinh nở. Điều ấy thật là đáng nể, nếu không có cái sự cố vừa xảy ra ở đầu tháng Tư nầy.

Tôi cho rằng có lẽ nguyên nhân bắt đầu từ việc các nhà khoa học về môi trường, vốn đang sống và làm việc nhiều năm tại thành phố chúng tôi, đã đưa ra dự báo rằng vào tháng Tư nầy, do tác động của hiện tượng El Nino, nhiệt độ trong thành phố có thể lên tới bốn mươi độ C vào ban ngày. Và tình hình bão lũ năm nay sẽ diễn biến phức tạp, cụ thể là sẽ có nhiều trận bão hơn, sức gió sẽ mạnh hơn, tàn phá dữ dội hơn. Toàn bộ bãi biển và các khu vui chơi giải trí, các khách sạn nghĩ dưỡng dọc bờ biển có thể bị nhấn chìm trong nước, do mực nước biển dâng cao vì hiện tượng băng tan ở Bắc cực. Đây mới thật là nỗi ám ảnh đã đeo đuổi tôi trong nửa tháng qua, kể từ hôm nghe được cái thông báo ấy trên đài truyền hình. Tôi đã chú ý theo sát tình hình chuyển biến thời tiết ngay từ đầu tháng Tư. Mỗi tuần một lần, tôi lại ra biển xem mực nước đã dâng cao tới đâu, và xem các công nhân của Công ty Hạ tầng Đô thị thi công đê bao ngăn nước. Và tôi đã không chút ngạc nhiên khi, lần đầu tiên nhìn thấy nước biển theo đường cống tràn vào gian bếp nhà tôi ngập đến mắt cá chân, mang theo đủ thứ rác rưỡi, trong đợt triều cường vừa rồi.

Cho đến khi tin tức về các vụ cháy rừng ở Cà Mau được đăng hàng ngày trên trang nhất các báo, cùng một lúc với sự tăng vọt chưa từng có các sự cố tai nạn giao thông xãy ra trong cả nước, thì tôi hoàn toàn tin chắc rằng cháy rừng và tai nạn giao thông đều có một mẫu số chung với El Nino. Vô tình mà tôi thuộc làu các số liệu thống kê về diện tích rừng ở Cà Mau đã bị cháy, cũng như số người chết hoặc bị thương cùng bao nhiêu vụ tai nạn giao thông đã xảy ra. Nhưng cái mà tôi quan tâm, không phải là các con số thiệt hại khổng lồ của vụ cháy rừng và tai nạn giao thông, hay chuyện băng tan ở Bắc cực nhấn chìm các bãi tắm và các khách sạn nghĩ dưỡng, mà là hậu quả tâm sinh lý mà chúng đã gây ra cho vợ tôi.

Tôi còn nhớ rất rõ, vào cái đêm thứ Tư hôm ấy, lúc mười hai giờ hai mươi lăm phút khuya, tôi đang khệnh khạng bước vào nhà và như thường lệ, nồng nặc mùi bia Tiger, thì nàng vẫn còn chong đèn ngồi ở đầu giường với vẻ lo lắng bất thường.

– Em đang tăng cân ! – Nàng nói rụt rè, rất khác với những lời càu nhàu thường được nàng ngậm sẵn ở đầu lưỡi để chờ tôi mỗi đêm khi tôi trở về.

Lúc ấy tôi không quan tâm lắm những gì nàng nói, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên về sự lo lắng quá đáng của nàng thôi. Tôi bảo nàng rằng tăng cân là điều tốt. Rằng nàng cần phải mập hơn một chút, khoảng bốn chục ký gì đó, thì sẽ đẹp hơn rất nhiều. Nhưng nàng đã rầu rĩ nói ngay bằng một giọng trầm :

– Tốt cái gì ! lại thêm mất kinh nữa, đã mấy tháng rồi ! Mà anh xem, tóc em rụng nhiều lắm !

– Em có thai à ? – Tôi hỏi ngay.

Tôt thấy nàng quả quyết lắc đầu :

– Không, em đã đi khám rồi !

– Vậy thì sao ?

– Em thấy nóng bừng ở mặt, và tăng cân. Điều chưa từng có đối với em từ trước tới nay !

– Thì có sao đâu ? – Tôi kêu lên một cách nóng nảy.

– Em cảm thấy trên đầu trống trãi quá! Tóc rụng ngày càng nhiều, và những cơn bốc hoả làm đầu em đau râm rang suốt ngày, anh xem . . .

Nàng nghiêng đầu đưa cho tôi xem chỗ tóc rụng. Và tôi giật mình thảng thốt thấy trên đỉnh đầu vợ tôi tóc đã rụng thành một mãng tròn như lổ thủng tầng ô-dôn Nam cực.

Nàng ngồi cúi đầu rầu rĩ một lúc lâu, rồi ngẫng lên nhìn tôi nói thật bất ngờ :

– Bác sỹ bảo em bị tiền mãn kinh, sau khi làm tới làm lui một lô các xét nghiệm. Buồn cười quá ! Em mới ba mươi lăm tuổi mà ! Chắc là em đang bị El Nino dày vò thôi !

Tôi phá ra cười, trong khi nàng đưa cặp mắt bối rối nhìn tôi từ đầu tới chân. Một hồi lâu sau tôi nghe nàng lẩm bẩm như nói một mình:

– Đúng là em đang bị El Nino rồi !

Thú thật là tôi còn tiếp tục cười như thế nhiều ngày liên tiếp sau đó nữa, mỗi khi nhớ lại chuyện ấy.

– Này các cậu ! Vợ tớ bị El Nino đấy ! – Tôi đã gân cổ hét lên như thế trong lúc ngồi uống bia với các bạn tôi ở quán Văn Nghệ.

– Cẩn thận đấy ! Mặt cậu đỏ rừ kìa ! – Một gã bác sỹ, nhưng bỏ đi viết văn, ngồi sát cạnh tôi đã đưa ra một lời khuyến cáo. Anh ta nói tiếp – Xét theo lô-gích hình thức, thì việc vợ cậu bị El Nino là điều hoàn toàn có thể. Nhưng tớ hơi ngạc nhiên không biết vợ cậu là người thế nào mà lại nhạy cảm tới mức nghĩ ngay mình đang bị El Nino. Dân y khoa như mình đây mà hoàn toàn không dám nghĩ tới việc người ta có thể bị El Nino. Nhưng nghe đây nầy, tại sao không ? Ba mươi lăm tuổi mà đã mãn kinh, lại đúng vào lúc đang có El Nino. Vậy không phải El Nino thì là cái gì ? Phụ nữ có khả năng nhạy cảm một cách đặc biệt với các hiện tượng thời tiết bên ngoài. Chuyện đó thì ai cũng biết . . .

VN88

Viết một bình luận