VN88 VN88

Chiếc vé đêm jazz

Truyện ngắn chiếc vé đêm jazz do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn chiếc vé đêm jazz.

Chiec ve dem jazz

Chiếc vé đêm jazz
Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Hoan – Lạc đà cô độc
11 giờ đêm. Xe bus chuyến chót của ngày vào trạm. Vị khách cuối cùng bị tống cổ khỏi cửa xe. Tôi lếch thếch đi bộ xuyên qua đoạn đường vắng ngắt dài dằng dặc. Trên cao, giữa các vòm cây cổ thụ sẫm đen, đèn cao áp hắt xuống từng luồng sáng lạnh lẽo vô cảm.
Tôi co ro hai tray trước ngực, lạnh gáy. Trùm jacket lên đầu, tôi guồng chân chạy. Nhưng cũng chỉ được non nửa đường. Sau một ngày chìm lỉm trong công việc, sáng nghe lịch sử nghệ thuật trên giảng đường, chiều vẽ trang trí tại lớp, tối làm âm thanh ánh sáng ở quán bar, sức lực hoàn toàn rời bỏ tôi. Vừa lết chân uể oải, tôi vừa thở dốc như một con lạc đà ngu ngốc. Tôi vừa nói gì nhỉ? À, đúng, tôi rất giống loài lạc đà: Đôi mắt to quá khổ trên gương mặt nhỏ thó, mái tóc ngắn bù xù hơi ngật ra phía sau trên cái cổ còm nhom. Để che giấu cánh tay và đôi chân gầy kheo khư, trang phục quen của tôi là chemise lùng thùng, quần jeans dày cộp, bạc phếch ở mông và đầu gối. Mặc dù là cô gái 20, nhưng tôi chẳng hề ảo tướng sức hấp dẫn của mình. Tôi đãng trí, óc hài hước đi vắng. Do quá nhút nhát, mỗi khi hiện diện giữa chốn đông người, hoặc im lặng, hoặc tôi sẽ phun ra vài câu nói ngớ ngẩn làm đám đông im lặng đi vì ngạc nhiên, rồi sau đó học sẽ cười rộ lên như một cánh rừng đầy khỉ. Dù gượng nhẹ với kẻ kém cỏi, người nhà vẫn nhận xét về tôi một cách buồn rầu: “Ngày nào đó, nếu một chàng trai để mắt đến nhỏ Hoan, tất cả chó mèo trong thành phố sẽ mặc quần đùi!”. Hồi đầu năm học thình lình xảy ra một chuyện bất thường. Ồ, chưa có chàng trai nào để ý đến tôi hết ráo. Mà tôi chính là tôi đã để mắt tới một chàng trai.

Đó là buổi sáng mưa lạnh, tôi đến trường sớm. Ngoài sân trời âm u. Sau khi chuẩn bị giá vẽ, tôi ngồi co ro giữa những cuộn giấy trong góc lớp, ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ bồng bềnh, bỗng tôi ngỡ như mình đang gối đầu lên đám mây xốp mềm, êm ái. Một đám mây phảng phất mùi thơm dìu dịu của gỗ và cỏ. Đám mây chạm phớt qua trán tôi, như một ngón tay ấm áp. Tất nhiên là dù ngủ mơ, tôi vẫn quờ tay, giữ đám mây thần kỳ ở lại bên mình. Vẳng đến tai tôi tiếng cười trầm khẽ. Mở choàng mắt. Đông đang cúi xuống bên tôi. Gương mặt cậu ấy rất gần, đến mức tôi có thể thấy rõ mấy đốm sáng trong đôi mắt nâu nhạt. Học cùng lớp đến gần hai năm, thú thật chưa bao giờ tôi đứng gần Đông quá 2 mét. Biết nói thế nào nhỉ, uh, huh, cậu ta thuộc về thế giới hoàn toàn khác biệt. Một thế giới của những người hoàn hảo, nụ cười hạnh phúc luôn nở rộng trên hàm răng trắng bóng, mặc quần áo đắt tiền, đi xe cộ lạ lẫm, trong đầu luôn có những vô số bí mật thú vị. Và xung quanh cậu ấy, cơ man các cô nàng thật xinh tươi… Đôi khi, tôi nhìn trộm cậu ấy từ xa, mơ mộng chút ít. Chẳng ai biết tôi đang nghĩ gì đâu. Một đôi lần, Đông bắt gặp mắt tôi. Cậu ta quay đầu, đổi nhìn sang hướng khác ngay. Thế mà lúc này, Đông lại quỳ, bàn tay ân cần đang kê cho tôi gối đầu trên chiếc áo khoác thơm và ấm.
Hoảng hốt, tôi ngồi chồm dậy, chộp cái áo, đưa trả cho Đông. Cậu ấy mỉm cười, chẳng nói gì. Khi đã hoàn hồn tôi chợt nhận ra trong phòng học còn một người nữa. Huy, Anh ta mới theo gia đình từ nước ngoài về, theo học dạng dự thính. Huy lạnh lùng và xa cách đến mức hồi đầu, tôi ngỡ anh ta quên béng tiếng Việt. Anh ta hay đi cùng Đông, hoặc ngồi một mình, chăm chú với cái ebook. Ngay cả lúc này anh ta cũng chẳng chú ý đến tôi mảy may. Nhưng kệ kẻ xa lạ ấy. Hít một hơi dài, tôi bối rối nhìn Đông vẫn đứng trước mặt tôi, hỏi ngô nghê:
“Có việc gì nữa không?”.

Đôi mắt nâu nhạt lấp lánh:
“À… Đông đang muốn nhờ Hoan một việc nhỏ. Nhưng mà thôi…”.
“Việc gì thế, Đông nói đi. Hoan làm ngay!” – Tôi kêu lên. Cậu ấy đang kiếm cặp vé xem nhóm Jazz Hà Lan diễn ở nhạc viện vào cuối tháng. Vé cực hiếm. Chỉ dân trong nghề mới có cửa đến xem chương trình này mà thôi. Nhưng tôi đoan chắc với Đông, thế nào tôi cũng tìm được cặp vé quý giá ấy.
Chơi piano chủ lực trong quán bar tôi làm việc là sinh viên năm cuối nhạc viện. Một mẫu người táo vát và rành mạch như cỗ máy đếm tiền. Chị ta cho biết đừng mơ xin vé mời. Muốn có thì mua lại giá cao.
“Bao nhiêu hả chị?” – Tôi nuốt nước bọt.
“500 ngàn!”. Bằng một tháng lương làm việc ở quán. Tôi quyết định nhanh:
“Em sẽ lấy một cặp!”.
Chị ta thản nhiên:
“Okay, vậy đưa một triệu!”.
Tôi im sững. Pianist dường như bắt được ta bàng hoàng trong tôi, mỉm cười trấn an:
“Một cặp vé đi với người yêu, không bao giờ là quá đắt, phải không?”.
Có lẽ vậy. Được nghe Jazz hiện đại, thứ nhạc tôi yêu thích nhất. Rồi đi cùng Đông. Hệt như một giấc mơ. Tôi gật đầu: “Ngày mai, chị ký luôn tháng lương của em nhé. Em đưa luôn chiếc xe đạp leo núi mới mua. Nó trị giá đúng 500 ngàn!”. Cỗ máy tính tiền mỉm cười:
“Em di chuyển bằng gì, nếu không có xe đạp nữa?”.
“Em đi xe bus!”.
“Chàng trai được đi cùng em nếu không biết được giá trị tấm vé, và không biết giá trị của em, đó chỉ là gã vứt đi!”.
Tôi nín thinh, hơi rụt cổ. Vì là một con lạc đà ngốc nghếch tôi không biết nói sao trước nhận xét kỳ lạ ấy.
… Gần đoạn về nhà. Dù mệt mỏi, bên trong tôi nở nụ cười rạng rỡ. Đôi vé ước mơ nằm trong túi áo khoác. Mai, tôi sẽ đứng trước Đông, tự nhiên và bình thản nhất, nói về hai chiếc vé đã có. Cậu ấy lặng đi mất thôi. Cậu ấy sẽ mời tôi đi cùng. Tôi sẽ mặc gì cho đúng kiểu nhỉ? Cái váy dài xám khói và áo len ngắn hồng tro. Tôi có nên tô chút son không? Chao ôi, tôi chẳng dám nghĩ xa hơn… Có âm thanh nhè nhẹ từ đâu đó. Một vệt đèn xe lướt qua rồi mất hút. Vệt sáng không đẩy dạt bóng tối, mà chỉ làm màn đêm căng mọng hơn. Vài bóng cây đen sẫm, dài bất tận. Gió rầm rì luồn trong cỏ dại, âm thanh khuếch đại lên nắp cống. Tốt nhất không nên ngoảnh phía sau. Tôi bước men theo vỉa hè, lắng nghe cảm giác hy vọng bí mật. Đột nhiên, đôi chân tôi đá lên thật nhẹ nhàng. Điệu nhảy ngẫu hứng, bất thần nở ra trong tôi nhịp điệu trần đầy hạnh phúc. Dù chỉ là một mình thôi.

Đông – Đừng nhìn vào mắt lạc đà
Bỏ quách hai tiết đầu, tôi ngồi caffee khuất sau góc hành lang. Khung cảnh yên tĩnh. Nắng xuyên qua các ô gạch. Tôi đang đọc Nắng tháng tám của Faulkner, bản tiếng Anh. Từ dạo đánh bạn với Huy, tôi bất đầu mượn vài quyển trong tủ sách khổng lồ của cậu ta tha về từ khắp nơi, đọc thử. Vài quyển khó nhằn. Nhưng quyển này thì thật tuyệt. Những trang sách gợi lên cảm giác hoang dã, bất chấp, bị ám ảnh, đầy khả nghi về những mưu mẹo của chính mình. Mấy điều đó thật gần với con người tôi.
Đôi khi, tôi cũng hơi chán ngán cuộc sống. Ba má tôi bận kinh doanh nên thu xếp, đặt tôi vào hoàn cảnh tốt đẹp nhất. Mọi thứ đến với tôi dễ dàng. Từ việc học hành, bạn bè, cho đến những cô gái. Chưa bao giờ tôi có ý định gắn bó lâu dài với bất cứ điều gì. Chiếc xe máy dù hài lòng đến mấy, khi chán, tôi bán phứt, tậu cái khác hay hơn. Vài tháng một lần, tôi đổi số mobile. Những cô gái ngốc nghếch hết chỗ nói. Họ luôn tin rằng tôi cần mọc ra trách nhiệm với họ. Mà trách nhiệm là gì? Là những cuộc trò chuyện lê thê vào cuối mỗi tối. Là chờ đợi đón đưa sau giờ học. Chậc, tôi có thể mời một nàng đi chơi, tiêu tốn kha khá cho vài món quà, nhưng xâm hại tự do của tôi thì đừng hòng. Tuy nhiên, tôi càng tỏ ra phớt lạnh, các cô gái lại càng bủa vây nhiều hơn. Biết sao được, trong chuyện này, tôi chẳng hề cố ý. Tuy vậy, phải đến khi Hoan, cô nàng mờ nhạt nhất khoa Thiết kế, tình cờ để lộ ra cô ấy cũng lưu tâm tôi, thì tình thế thật sự khôi hài. Bỗng dưng, tôi muốn dựng lên một trò đùa, thật điên rồ.
Tôi vẫn nhớ buổi sáng mưa hôm đó, Huy chở tôi đến trường bằng xe hơi nhà cậu ta. Cậu bạn này không thể hiểu được. Vẻ ngoài của Huy giản dị, không mảy may phô trương. Chẳng hạn chốc nữa, cậu ta sẽ kiếm bãi gửi xe cách trường hàng trăm mét, chứ không đánh xe vào giữa sân như vài thằng điên ti toe. Nhưng, những gì cậu ta biết, cách cậu ta nghĩ luôn khiến tôi giật mình. Một dạng người thông minh đáng sợ. Nghe tôi ba hoa tình cảm “thầm kín” Hoan hướng về tôi, cậu ta cau mày khó chịu:
“Cô bé ấy không phải túyp dành cho cậu đâu!”.
Tôi cười phá lên:
“Chỉ cần tớ nhìn vào mắt, cô nàng sẽ tan ra như miếng fromage ném vào chảo nóng!”.

VN88

Viết một bình luận