Truyện ngắn vầng ánh sáng bên kia sông do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vầng ánh sáng bên kia sông.
Xem truyện ngắn: Vầng ánh sáng bên kia sông
Tác giả: Trần Đại
Việt bước xuống phà chờ sang bên kia sông. Chàng đứng chống tay lên thành tàu nhìn mông lung hết mây trời rồi sóng nước. Trời se se lạnh.
Việt chợt đổi ý không sang sông nữa, chàng đi ngược dòng hành khách đang xuống phà để bước lên bờ. Lên đến nơi, Việt chưa vội về nhà, chàng đứng nhìn thủy thủ đoàn chuẩn bị cho phà rời bến. Họ cuộn lại dây cáp rồi rút cầu nối, tiếng máy tàu chuyển động làm lăn tăn sóng nước. Chiếc phà từ từ rời bến cảng, ngọn hải đăng đứng một bên nhìn xuống con tàu ra đi bình thường, không luyến lưu, không ân hận và không trách cứ như những suy tư đang giao động trong lòng Việt. Chàng đứng nhìn từng lượn sóng trắng xóa đuổi theo phía sau con tàu cho đến khi cả hai đều khuất bóng, dòng sông lại êm đềm trôi, lòng Việt cũng vừa phẳng lặng chàng cất bước hướng về nhà.
Đã ba lần trong tháng nay Việt mua vé xuống phà rồi lại đổi ý không đi. Bên kia sông là thành phố đèn đêm sáng rực mây trời, nhà cửa nguy nga, tráng lệ, những cửa hàng sang trọng bên lề đường luôn tấp nập người qua lại. Sát bờ sông có một công viên sạch sẽ, thơ mộng, ban ngày thì cây cao rợp bóng, về đêm có đèn màu lung linh mê hoặc, trữ tình. Việt chỉ biết bên kia sông qua phim ảnh chứ chàng chưa bao giờ đặt chân lên một lần cho tận mắt thấy.
Việt rảo chân đi nhanh qua những nhà máy sắt thép rồi những hàng quán cũ kỹ, chàng về đến làng phố cổ thì đường phố cũng vừa lên đèn. Trong nhá nhem tối, một bé gái ốm tong teo ngối bật dậy từ ghế đá, chạy oà ra ôm lấy Việt vừa mừng vừa nức nở:
_ Ba ! Ba ! Sao hôm nay ba về trễ vậy?
_ Ba bận thêm việc. Con đã ăn gì chưa, Liên?
Việt hỏi con gái cho có lệ, chàng biết dầu có đói mấy đi nữa, bé Liên cũng đợi cha về ăn chung bữa tối. Hai cha con gắn bó, khắng khít như an ủi nhau luôn kể từ ngày Hương, vợ chàng bỏ nhà ra đi không một lời nhắn nhủ, từ biệt. Sự đột ngột ra đi của người vợ hiền lành, đảm đang là một mất mát lớn nhất trong đời Việt, chàng tưởng con người từ tâm ấy sẽ mau chóng quay về đoàn tụ với cha con chàng nhưng tháng ngày trôi qua trong nỗi mong đợi khốn cùng, vợ chàng vẫn biệt vô âm tín. Việt trở thành gà trống nuôi con từ lúc bé Liên lên ba cho tới nay, nó sắp ăn sinh nhật mười hai tuổi. Việt không bao giờ than trách vợ vô tình mà ngược lại chàng thương nhớ khôn nguôi vì chàng hiểu sự chịu đựng nỗi nhọc nhằn bên đứa con bị hen suyễn, kén ăn, gầy ốm và bệnh hoạn như ngọn nến lung lay trước gió sẽ từ giã cõi đời bất cứ lúc nào. Cả năm trời trước ngày ra đi, Hương như người điên loạn, nàng không còn kề tai nghe hơi thở của bé Liên có khá không mà chỉ lắng nghe xem chừng nó đã tắt hơi thở hay chưa.
Những ngày còn đi học Hương là một sinh viên xinh đẹp được nhiều người theo sau van xin tình ái nhưng nàng quyết định lấy Việt chỉ vì mấy lý do đơn giản là chàng thích có con gái đầu lòng và rất yêu trẻ nhỏ. Việt thì nghĩ khác, chàng tin là mình trội hơn mọi người vì cái mã bên ngoài và tốt bụng. Họ trở thành cặp vợ chồng thật xứng đôi và hạnh phúc. Tin vui thay nhau tràn vào căn nhà khang trang, sung túc khi tổ ấm có bé Liên chào đời, cả hai đều lên chức nơi sở làm, tiền bạc không mong mà chương mục trong băng cứ phồng thêm hằng tháng.
Bé Liên thừa hưởng cái đẹp của mẹ, bé thật mũm mĩn, xinh xắn. Nó thích giựt tóc mẹ, sờ mặt bố, những âm thanh đầu đời của bé Liên thật khó quên và dễ thương làm sao. Bé Liên khi cuộn tròn ngủ mê trong lòng mẹ, lúc nằm mút tay say giấc trên ngực cha. Vào những ngày cuối tuần hai vợ chồng hết mang bé Liên đi chơi biển cát lại đìu con đi leo núi, hoặc băng rừng. Họ lăn mình trên thảm cỏ công viên, họ xây những lâu đài trên cát, họ nằm ôm con thả thuyền trôi tự do theo dòng nước. Hạnh phúc như một đặc ân, một sự thiên lệch của thượng đế ban cho gia đình bé nhỏ của Việt.
Năm bé Liên lên ba tuổi một cơn dịch cúm trong vùng vửa đi khỏi nhưng đã gởi lại trong người bé cơn hen suyễn không thuốc thang nào chữa khỏi.
Vợ chàng làm kế toán cho một công ty rất là bận rộn, việc làm và con gái đã làm cho người nàng tóp lại, dung nhan tàn tạ một cách nhanh chóng vì nhọc nhằn và mất ngủ. Mỗi lần bé Liên lên cơn là nàng thức dậy săn sóc, hết lòng giúp con gái lấy lại hơi thở bình thường mới yên tâm ngủ tiếp. Có khi nằm ôm con khóc dai dẳng như không có gì đền bù được nỗi đau thương, khó nhọc của nàng. Nhiều đêm vì thương vợ, Việt đã bồng con ra nằm bên lò sưởi để cho vợ được ngủ yên giấc và ngày mai sẽ không ngủ gật nơi sở làm. Hương tự bỏ ngang việc làm, ở nhà được hơn ba tuần thì đột ngột ra đi vĩnh viễn bỏ lại sau lưng một bé thơ bệnh hoạn và người chồng chẳng rành bếp núc, việc nhà một chút nào.
Việt đưa con vào cửa hàng lấy thuốc xịt hen suyễn rồi hai cha con tiếp tục cuốc bộ về nhà. Chàng xoa cánh tay gầy guộc của con gái hỏi:
_ Con lạnh không?
_ Dạ hơi hơi thôi! Bắt đầu mùa lạnh rồi đó ba.
_ Con nhớ mặc nhiều áo vào! Tối hôm qua con lên cơn nhiều lần hơn trước rồi đó.
_ Tội nghiệp ba! Ba thiếu ngủ, ở xưởng ba có ngủ gật không ba?
_ Có chứ! Ha ha … không ai biết ba thường chui vô thùng giấy đóng hàng mà đánh giấc.
_ Nếu họ biết, họ có đuổi việc không ba ?
_ Chắc la rầy thôi, cấp trên thương ba lắm, họ cũng thường hỏi thăm con luôn.
_ Vậy hở ba!