VN88 VN88

Chơi ván cờ

Truyện ngắn chơi ván cờ do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn chơi ván cờ.

Choi van co

Xem truyện ngắn: Chơi ván cờ
Tác giả: Nguyễn Vinh Chi

1.Tháng mười. Khu vực phía đông thành phố chìm trong làn mưa dày đặc các ban mai. Cả ngày sau đó, cây cối, đường phố và những mái nhà phủ lên một làn hơi nước xanh xám. Những hôm như thế, mọi suy nghĩ, cảm xúc trong tôi chệch ra khỏi trạng thái bình ổn. Chấm dứt bài khóa luận sớm, tôi muốn tìm chút gì lót dạ thật nóng. Khi tôi bước qua khu thư viện, Megumi đứng dưới mái hiên.
Cô hơi co ro và liên tục nhảy lên, né tránh các hạt nước to từ vòm cây hắt vào. Nhận ra tôi, cô lẳng lặng bước theo. Tiệm ăn bên ngoài khuôn viên trường đại học, được nối bởi một con phố dài, lên dốc và mặt đường hơi nghiêng về bên phải. Megumi có khuynh hướng đổ sang phía tôi một chút. Vì thế, cô giống diễn viên xiếc vừa bước đi chậm rãi, vừa giữ thăng bằng trên sợi dây mỏng manh. Tôi cất kỹ bàn tay trong túi áo jacket. Tuần trước, qua e-mail của người quen cũ, tôi biết tin Hoan đã mất trong một tai nạn ô-tô. Cô mới lập gia đình một năm. Chồng cô, người đàn ông tôi chưa từng biết mặt, thậm chí đến cả tên tôi cũng không rõ. Cái chết của Hoan lấy đi khỏi tôi điều gì đó, mơ hồ. Thế nhưng, trong tôi không sao chịu đựng được nỗi cô đơn…
Đi một lúc, cái dốc lên cao. Những ý nghĩ lặng lẽ cũng thêm dày đặc. Megumi đứng dưới một tán cây lá rủ xuống, ngoảnh nhìn tôi. Đôi mắt rộng chờ đợi. Thật lạ là tôi quen biết cô đã năm tháng. Còn gọi cô bằng tên thân mật là Megu-chan. Thế mà cô sống ở đâu, điều gì làm cô bận tâm thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Nhưng thôi, chính tôi cũng chẳng mong được hiểu. Có cảm giác chung về những người chung quanh thật ra cũng dễ. Nhưng với từng kẻ riêng biệt thì không đơn giản. Vì thế, tôi và Megu đều bằng lòng mức độ chia sẻ cùng nhau vài sở thích nho nhỏ, như đi ăn mì Trung Hoa chẳng hạn.

Đi mãi thì cũng đến quán Cái thìa gỗ. Bảng hiệu là chiếc thìa khổng lồ đẽo bằng gỗ trắc treo lơ lửng trong không trung. Đôi khi, gió làm cái thìa đung đưa, tựa có kẻ khổng lồ vô hình đang tìm cách xắn khối không khí ẩm ướt thành từng miếng nhỏ. Mới hơn năm giờ. Bên trong, quán mì dài và hẹp như lòng xe bus. Chưa có vị khách nào ngoài tôi và Megumi. Chọn bàn nhỏ gần cửa sổ, chúng tôi ngồi đối diện nhau. Chiếc khăn trải bàn vẽ mặt sông tuyết rơi lác đác. Vậy là có một dòng sông ở giữa tôi và Megumi. Mắt cô chạm mắt tôi. Lạ lùng, nhưng đúng là cô cũng nghĩ giống hệt thế. Chủ quán người Trung Quốc im lặng đợi khách lựa chọn từ quyển thực đơn dán ảnh màu.
Trước kia, lần nào cũng vậy, tôi gọi mì cá. Còn một tô có thêm mấy miếng bạch tuộc là phần Megumi. Nhìn cô ăn thật ngon miệng. Các sợi mì dài quấn quanh đũa khéo léo. Cái tô gốm nằm lọt trong lòng tay trắng muốt khi cuối cùng cô uống từng ngụm nước dùng vẫn còn nóng bỏng. Lúc buông bát, mồ hôi lấp lánh trên chóp mũi và gò má đỏ ửng lên khiến Megumi thơ trẻ đến kỳ quặc…
Tuy nhiên hôm nay, nảy ra trong tôi mong muốn bất thường. Tôi quyết định đặt một tô mì bạch tuộc mà thôi. Loại to nhất. Megumi nói nhanh với chủ quán: ” Vâng, một suất là đủ. Chúng tôi ăn chung! “. Gương mặt đầy nếp nhăn thoáng qua chút ngạc nhiên, rồi lại phẳng lặng như chiếc mặt nạ được bồi giấy kỹ lưỡng. Ông ta đi nhanh vào bếp.
Đột nhiên, tôi chẳng biết nói gì cả. Bên ngoài lớp kính cửa sổ, một đám học trò vừa bước lên từ ga tàu điện ngầm. Có lẽ chúng đi du lịch về, quần áo còn xộc xệch và những cái túi vải kéo lê trên mặt đường. Megumi vươn cổ dõi theo mấy đứa trẻ, chợt bảo: “Hồi em mười ba tuổi, có lần em bỏ nhà đi. Một tuần ấy đã thay đổi em hoàn toàn”. Có gì đấy gần giống cảm giác sững sờ. Tôi không thể hình dung trước đây Megumi là một người khác. “Em đi một mình hay với bạn trai?” – Tôi hỏi. “Em không đi một mình – Dừng một chút, cô khẽ khàng nói tiếp – Em đi với người anh duy nhất”. Tôi bật cười. Vậy thì chẳng phải là bỏ nhà đi. Chẳng qua hai anh em rủ nhau đi xa, làm một chuyến mạo hiểm. Có thể ở nhà không biết, bực tức. Nhưng vẫn là có người thân ở gần bên. Nhìn nụ cười hằn trên mặt tôi, Megumi cụp mắt xuống, thì thầm: “Chuyện không như anh đang nghĩ đâu. Hơi khác thường một chút!”.
Tôi toan hỏi tiếp thì ông chủ quán mang đến tô mì vừa nấu. Ngoài thìa và đũa, ông dọn ra bàn hai cái bát nhỏ. Hình như ông ta cho rằng chúng tôi không có nhiều tiền, nên tiết kiệm bằng cách ăn chung tô mì 500 yên.

Nhưng thật sự, điều gì đó, giống như nỗi cô độc vừa mở mắt, khiến tôi khát khao được ăn chung bát với ai đấy. Ai cũng được. Tôi đẩy tô mì về phía Megu, nhích tới gần bàn hơn. Cô cười rụt rè, cầm đũa và nhường tôi ăn trước. Nước nóng sóng sánh ánh nâu. Mì sợi to, vàng nhạt, trĩu nặng trong lòng thìa. Những miếng hải sản trắng toát cắt khối hình học. Hương vị không còn khiến tôi bận tâm. Bởi gương mặt người ăn cùng đột nhiên choán đầy mắt tôi. Hàng mi dài và thẳng trên mí mắt Megu đổ bóng xuống gò má trắng mịn, ngả xanh như một tách sứ uống trà còn mới tinh. Chỉ là hình ảnh thoáng qua, nhưng nó gợi nhớ hàng cây trụi lá in xuống mặt nước con sông đào, vào cái ngày tôi đặt chân đến Tokyo. Lúc ấy, tôi chẳng lưu ý cảnh vật bên ngoài. Tâm trí còn vướng bận gương mặt tuyệt vọng của Hoan, tôi biến thành một vật thể ảm đạm, chuyển động cùng mười một triệu vật thể lạnh nhạt và đơn độc trong cái đô thị sầm uất mênh mông. Có một lúc, đứng dưới bóng cây đen sẫm, nhận ra thực tế mình đang rơi vào gây nên cảm giác choáng váng ghê rợn…
Nhưng đúng lúc này, ở cái quán mì tồi tàn này, không gian thu hẹp, người quen chỉ có một, đôi mắt Megumi làm tôi liên tưởng đến cô gái đã chết. Gió thổi. Tấm màn vải gai màu lam sẫm thốc lên như đôi cánh chim hoảng hốt. Sợi dây xích treo cái thìa gỗ nghiến ken két. Mảnh khăn trải bàn vẽ dòng sông băng tuyết chen giữa tôi và Megu cũng bay nhẹ. Mọi thứ đều tìm cách xô đẩy, gắng sức thoát ra ngoài trạng thái bất động. Chỉ có suy nghĩ bên trong cứ mãi trì trệ, luẩn quẩn. Tôi giật mình. Một giọt nước từ mắt Megu vừa rơi xuống bát mì. Chùi mắt bằng khăn tay của tôi, cô cười bối rối: “Thật tệ, em không kìm giữ được cảm xúc!”. Tôi định an ủi cô, rồi sẽ nói về may mắn khi còn khóc được. Nhưng cách nói ấy mới vô bổ và nhàm chán làm sao. Nín lặng, tôi ôm bát mì trong lòng tay, nâng lên uống. Uống cả hạt nước mắt Megu tan trong đó.
2.Nhóm nghiên cứu được nghỉ hơn một tuần. Sáng nào cũng mưa. Căn phòng tầng 17 của tôi có một cánh cửa khó chịu. Đã mở ra, rất khó sập lại nếu không muốn làm vỡ kính. Chủ căn hộ, ông cụ hưu trí tuần trước du lịch châu Âu trốn thời tiết ẩm ướt. Ông bảo tôi cứ thoải mái dùng cả căn hộ. Tôi lịch sự từ chối. Một phòng hẹp có lối đi riêng với tôi là đủ. Xâm nhập không gian khác chỉ đẩy tôi vào trạng thái lạc lõng hơn.
Nhu cầu giao tiếp bỗng dưng biến mất. Tôi ở yên trong nhà nhiều ngày. Làm việc khuya. Sáng dậy muộn. Thỉnh thoảng, ngồi bên cửa sổ, gió thốc vào mặt, tôi uống cà phê nguội và hút thuốc. Một buổi sáng, trời đột nhiên u ám. Mưa.

Trên cao, mưa khác hẳn. Tấm màn xám thanh tịnh, dệt liên tục, giữ sức thật lâu. Những đợt sấm lang thang trên bầu trời, rì rầm, chuyển từ khu này sang khu khác. Vừa đi, chúng vừa lan rộng. Mưa phủ lên thành phố một tâm trạng chung, u uất, xám lạnh màu thép. Dần dần, sự ẩm ướt chuyển thành giá lạnh. Đô thị bên dưới đông cứng. Lũ quạ nép sát dưới vòm hẹp cửa sổ, thi thoảng hét lên vài tiếng kêu ghê khiếp. Không phải mưa, mà chính là tiếng quạ, khiến tôi cóng lạnh. Tôi lục tìm chiếc cờ-lê, tháo lỏng bản lề, khép cửa sổ. Nửa trên người tôi ướt đẫm, lạnh run. Đột nhiên, tôi muốn được nghe ai đấy. Tôi muốn được ấm áp đến phát điên.
Tôi điện thoại cho Megumi. Khi tôi mường tượng những bức tường thất vọng gần sụp xuống thì ống nghe được nhấc lên. Giọng Megumi vọng đến: “Em biết anh sẽ gọi…”. Tôi lặng đi. Dừng một lúc, cô cho biết: “Em đang viết bài luận về Racine và sân khấu cổ điển. Em tự hỏi nếu Racine sống trong một căn hộ bé xíu, với tay là chạm vào đủ thứ máy móc tiện nghi, nhìn thấy, nghe thấy tất cả thế giới ngoài kia nhưng lại không có ai để liên lạc, ông ta có viết những bi kịch đau buồn không? – Cười rầm rì, rồi cô nói tiếp – Thế là em chợt ước cùng anh đi ra ngoài mưa. Như thế tốt hơn trốn kín trong căn phòng khô ráo và không biết nhìn gì khác ngoài chính nó”. “Ừ!” – Tôi đồng ý. Chúng tôi hẹn gặp nhau gần ga tàu điện ngầm, khu Shinjuku. Khi thay quần áo, mất một lúc, tôi ngồi im, run nhẹ. Điều Megumi nói còn âm vang trong tôi. Tôi nhìn quanh căn phòng chất đầy máy móc. Các phương tiện khiến tôi không còn bận tâm ấm hay lạnh, no hay đói. Nhưng, dần dần, chúng đã biến thành miếng giấy gói thụ động, bọc kín người ta trong cảm giác hài lòng ngột ngạt. Vào thời điểm nào đó, con người sống trong nó hoàn toàn kiệt sức, tê liệt ngã vật xuống. Cho đến khi tỉnh dậy, hắn ta biến thành một phần của không gian chung quanh. Dòng máu lóng lánh sắc thủy ngân. Cách gấp khúc của các khớp ngón. Sự chuyển động của các nhóm cơ được mặc định sẵn. Hắn vĩnh viễn không thể hoặc không muốn bước chệch ra ngoài hàng rào an toàn.

VN88

Viết một bình luận