VN88 VN88

Vẫn chảy cùng dòng Sêrêpôk

Truyện ngắn vẫn chảy cùng dòng Sêrêpôk do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vẫn chảy cùng dòng Sêrêpôk.

Van chay cung dong Serepok

Xem truyện ngắn: Vẫn chảy cùng dòng Sêrêpôk
Tác giả: Nguyễn Phúc Vĩnh Quyền

Cuối cùng ông Long cũng tìm được căn hộ muốn tìm trong một hẻm phố khá yên tĩnh giữa Hà Nội. Ấy là nhờ bác sĩ Hạnh, vốn là cô y tá nhí nhảnh và lắm chuyện của 25 năm về trước ở chiến trường Tây Nguyên, sốt sắng cho địa chỉ. Ngôi nhà nhỏ, khoảng sân chưa đầy mười mét vuông nhưng rõ là có bàn tay chăm sóc. Thoáng nhìn vào đã thấy ấm áp bởi màu sơn hài hòa giữa phần nề, phần mộc và kín đáo với mấy chậu cúc kim nở muộn. Cổng sắt khóa phía bên trong. Ông Long hắng giọng:
“Có ai ở nhà không?”.
Cánh cửa phòng khách lay động. Ông Long nín thở, không thể hình dung gương mặt Dung bây giờ thế nào. Cửa mở. Không phải Dung mà chắc chắn là con gái của Dung. Một Dung xưa trong thời trang năm 2000. Và cũng có thể là con gái của ông. Một luồng xung động làm trái tim bệnh tật của ông dường như không chịu đựng nổi.
“Thưa chú, chú hỏi thăm ai?”, cô gái lễ phép lên tiếng.
Ông Long không trả lời ngay được vì lồng ngực ông chực thoát ra một tiếng, một tiếng thôi: “Con!”. Nhưng ông kiềm chế được, húng hắng ho:
“Đây có phải nhà bà Văn?”.
“Thưa phải, mời chú vào nhà…”.
Ông Long đi những bước liêu xiêu của một người kiệt sức. Trong khi cô gái pha nước, ông có dịp nhìn kỹ hơn và cố tìm ra nét nào đó nơi cô gái có thể gọi là giống ông. Nhưng ông không thể. “Nó giống mẹ quá”, ông nghĩ thầm. Bất ngờ ông bị hút vào bức ảnh đen trắng duy nhất giữa những bức ảnh màu treo trên tường. Hẳn là ảnh cũ được xử lý bằng vi tính rồi phóng lớn. Trong ảnh, Dung và Văn thời đội mũ tai bèo đứng sát vào nhau bên bờ sông lô nhô đá. Trời ơi, ông nhận ra dòng sông Sêrêpôk quen thuộc.
“Mời chú xơi nước… Hẳn chú ở trong Nam ra ạ?”, cô gái nhỏ nhẹ. Ông Long chỉ gật đầu.
“Mẹ cháu ra đầu ngõ gội đầu, cũng sắp về rồi…”.
Không hiểu sao ông Long thấy mừng vì Dung không có nhà. Ông lại nhìn lên bức ảnh đen trắng. Đúng hơn là ông nhìn dòng sông Sêrêpôk…

Long tìm đến được hầm bí mật bên bờ sông Sêrêpôk trong ánh chớp rạch trời giữa trận pháo bầy. Ngay trước miệng hầm anh vấp phải một cô gái đã ngất đi vì chấn động. Long xốc cô vào hầm. Pháo vừa dứt, anh nghe tiếng bọn biệt kích lao xao. Chúng dừng chân ngay trên đầu hai người. Trong khoang hầm chật chội tối như bưng, Long cảm nhận cô gái dần hồi tỉnh, cố quẫy khỏi vòng tay nâng đỡ của anh. Sợ cô lên tiếng, Long thì thầm thông báo tình hình. Cô co rúm người sợ hãi. Hồi lâu, tiếng động của bọn biệt kích như dãn ra nhưng còn văng vẳng quanh quất. Hỏa châu nổ lụp bụp. Chút sáng le lói lọt vào hầm. Long cúi xuống, bất chợt nhận ra một gương mặt dẫu lạc thần vẫn rất xinh. Anh an ủi:
“Đừng sợ… Tôi tên Long…”.
Cô gái gật đầu, gượng dậy, rời khỏi lòng chàng trai, giọng Hà Nội:
“Dạ, em là Dung, văn công…”.
Họ im lặng không biết bao lâu. Long ngủ thiếp một lúc rồi di chuyển về phía nắp hầm, cố quan sát bên ngoài. Dung bất chợt nắm lấy tay anh, giữ lại. Anh siết chặt bàn tay lạnh buốt của cô gái:
“Tôi không bỏ em đâu… Phải quan sát tình hình để chúng ta vượt sông Sêrêpôk thoát khỏi đây, càng sớm càng tốt…”.
“Vượt sông? Em không biết bơi…”.
Long buột miệng chửi thề. Cô gái lặng đi một lát:
“Không có anh chắc em bị biệt kích bắt sống, làm nhục rồi. Nhưng anh đừng bận tâm, cứ tìm cách quay về đơn vị đi…”.
“Chửi con sông thôi mà… Không bàn lui nữa, đợi thời cơ tôi đưa em ra khỏi đây”.

Họ lại im lặng. Và Dung lại là người lên tiếng trước:
“Nói chuyện về anh cho em nghe đi!”.
“Chẳng có gì để nói cả”.
“Ít nhất, trước khi chết em phải biết mình đang sống những giờ phút cuối cùng với ai chứ?”.
“Đã bảo không bàn lui, không nói chuyện chết chóc!”.
“Thì chuyện của anh vậy”.
“Tôi đã nói thật đấy, đời tôi chẳng có gì đáng kể. Này nhé: Lớn lên với phong trào sinh viên Huế, làm công tác xã hội trong chương trình trợ giúp trẻ bụi đời ở Đà Nẵng vì mình cũng là đứa mồ côi. Sau, nhào vô hoạt động biệt động thành. Lộ, nhảy núi. Rồi chui vào đây với em. Hết phim!”.
Dung bật cười thành tiếng. Long vội bịt miệng cô gái:
“Muốn chết hả?”.
Dung giằng tay anh ra:
“Chưa, nếu anh chưa kể chuyện tình… Này, người yêu của anh là một nữ sinh xinh đẹp, mộng mơ… Đúng không?”.
Long cười buồn trong ánh hỏa châu vừa quét qua khe hở cửa hầm:
“Chưa kịp yêu đã phải nhảy tót lên núi!”.
“Trên núi cũng có… phụ nữ”.
Long chợt chùng xuống:
“Cho đến khi cuộc chiến kết thúc chắc gì tôi có người phụ nữ của mình?”.
Chưa dứt lời thì trận pháo bầy ùa đến làm căn hầm như đưa võng. Anh kêu lên:
“Mẹ! Pháo của mình đấy!”.
Dung ôm ghì lấy người con trai ướt đẫm mồ hôi trộn lẫn bụi đất nồng nàn. Trận pháo qua đi, yên ắng trở lại. Long nhẹ nhàng gỡ tay cô gái đang bấu chặt đau rát, khó khăn lết đến phía miệng hầm chật hẹp. Và không kịp giấu cảm xúc, anh rên lên:
“Mẹ nó! Pháo lật đá chèn cứng cửa hầm rồi!”.

VN88

Viết một bình luận