Truyện ngắn ngày valentin ấy do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn ngày valentin ấy.
Xem truyện ngắn: Ngày valentin ấy
Tác giả: Minh Thy
Ngày… tháng… năm…
Ngày đầu tiên tôi đi học bằng xe buýt, ba đưa tôi đến chỗ đón xe, dù chỗ đó cách nhà tôi không xa mấy. Ba đứng đợi xe với tôi. Tôi im ỉm nhìn xuống mặt đường. Chán ghê, tôi mười tám tuổi rồi, ba má làm như tôi con nít không bằng. Sáng nay má bắt tôi khoác thêm áo, đội nón, trời có lạnh, có nắng gì đâu. Ba thì đi đón xe với tôi, tôi tự làm một mình được mà. Xe dừng lại, ba dắt tôi lên xe, kiếm chỗ cho tôi ngồi. Ba đi hỏi mấy chú phụ xe coi bận về xe sẽ dừng những trạm nào gần khu vực nhà tôi. Ba bước lại chỗ tôi dặn kỹ tôi nhớ xuống chỗ ba chọn. Ba dặn tôi không được ngủ gục trên xe. Nếu không chẳng biết xe chạy tới đâu, có ngày khỏi về nhà. Ba còn nói với anh ngồi bên cạnh trông chừng tôi giùm. Ba xuống xe, xe lăn bánh. Tôi thấy mọi người trên xe quay lại nhìn tôi chăm băm. Ngạc nhiên? Tò mò? Buồn cười? Tôi quê quá chừng! Xe dừng trước cổng đại học Khoa học tự nhiên ở Thủ Đức, tôi hớn hở bước xuống đi vào trường chợt nghe tiếng ba gọi:
– Ly, Ly…
Tôi tròn mắt quay lại:
– Ba lái xe chạy theo xe buýt à?
Ba gật đầu:
– Ừ, ba muốn coi xe dừng ở đâu. Xe ngừng ngày trước cổng trường ba thấy tiện ghê.
Ba móc túi lấy tiền cho tôi. Tôi lắc đầu:
– Con có rồi.
Ba ấn vô tay tôi:
– Cứ cầm đó. Thôi con vô học đi.
Tôi lí nhí cám ơn ba rồi đi vô trường. Tôi xúc động dễ sợ. Ba cứ vậy hoài. Tôi đã lớn rồi!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là ngày gì sao xe buýt đông thế. Tôi lên xe đã sạch trơn chỗ trống, đành phải đứng vậy. Kể ra đứng cả tiếng đồng hồ oải thật. “Nhưng riết rồi cũng quen” tôi tự an ủi mình. Dọc đường xe liên tục đón khách. Ôi, chen chật đến nỗi không cần vịn cũng bảo đảm không té. Xe dừng lại trước cổng trường tôi thở phào nhẹ nhõm lui cui đi ra. Chợt chân tôi đau điếng, đau đến nỗi không la lên thành tiếng được. Tôi ngâng phắt lên thấy một cái tướng to bè đang “vô tư” đạp chân tôi. Tôi chưa kịp kéo áo lại bắt đền thì người này chen người kia lấn để hắn thoát đi mất. Tôi ấm ức đi vào nhà vệ sinh rửa chân. Tôi nhăn mũi tự chế nhạo mình “Đáng đời, mắc chi hôm nay lấy giày dây của má mang để bị đạp te tua. Cái tật xí xọn, se sua”. Tôi rửa hoài sao ngón chân cái còn vết gì đen đen chưa ra. Tôi mở cặp lấy mắt kính nhìn cho rõ. Oái! Dập cái ngón chân của tôi rồi. Tôi nhớ lại cái tướng của hắn to cao đến nỗi lúc đứng dậy xuống xe hắn phải khom thấp người để không đụng đầu. Nỡ lòng nào hắn đem cái thân bồ tượng ấy đè lên bàn chân nhỏ xíu của tôi! Tôi thầm rủa cái gã cà chớn.
Tan buổi học tôi lơn tơn bước ra khỏi lớp. Mắt tôi chợt sáng lên khi bắt gặp tên hồi sáng. Không thể lẫn lộn được với cái dáng to kềnh càng và chiếc áo sơ mi màu mận chín. Tôi hăm hở bước nhanh tới đập tay lên vai hắn:
– Này!
Hắn quay lại, tôi bất ngờ vì thấy tay hắn bị bó bột, hắn nhìn tôi ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy bạn?
Tôi tức tối chỉ xuống chân mình:
– Anh giẫm lên chân tôi hồi sáng. Anh không xin lỗi tiếng nào mà bỏ đi thẳng.
Thấy hắn ngơ ngác, tôi nhắc thêm:
– Ở trên xe buýt đó.
Hắn nhíu mày cố nhớ:
– Thế à? Tôi không biết, giờ cho tôi xin lỗi bạn.
Tôi lắc đầu:
– Không.
Hắn khó chịu:
– Vậy bạn muốn gì?
– Muốn làm sao mất cái vệt bầm này.
Hắn quay người bỏ đi sau khi nói:
– Bạn đã cố tình làm khó tôi đành chịu.
Tôi trợn mắt túm áo hắn lại:
– Ê, ê…
Hắn gạt tay tôi ra:
– Bạn lại muốn gì đây? Tôi không nhớ hồi sáng có đạp chân bạn không, song vì lịch sự tôi đã xin lỗi bạn, sao bạn cố chấp vậy? – Hắn chợt cười khó ưa – À, à…Hay bạn cố tình gây ấn tượng để làm quen với tôi?
Tôi lắp bắp:
– Cái… cái… gì…
Hắn câng câng mặt cười:
– Chớ còn gì… Tôi tự biết mình đẹp trai lắm.
Tôi hét lên:
– Xí, ai thèm làm quen với anh, xấu nhất mà cứ tưởng đẹp nhì. Tướng tá dềnh dàng như khỉ đột, cười nhăn nhở như đười ươi, mắt như… như cú vọ. Hứ.
Tôi quay ngoắt bỏ đi nhưng chợt nghĩ… tôi liền quay trở lại đá mạnh vô chân hắn:
– Huề nha!
Hắn xuýt xoa nói với theo:
– Đồ con gái chanh chua, mỏ nhọn, hung dữ, đanh đá.
Ngày… tháng… năm…
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ai dè hắn học chung lớp, lại còn là lớp trưởng của tôi nữa chứ. Nghe đâu hắn thi vào cao điểm nhất lớp tôi và hắn đã làm lớp trưởng suốt mười hai năm đi học nên ai cũng nhất trí chọn hắn làm đại diện cho lớp. Xì, có gì hay đâu cái đồ hám danh, hãnh tiến. Tôi có chuyện xích mích với hắn, chắc thế nào hắn cũng tìm cách “đì” tôi cho coi. Hừm, tôi chả sợ hắn đâu.
Ngày… tháng… năm…
Cái cảnh chen lấn, đông nghẹt của xe buýt không còn xa lạ với tôi. Tôi ngó lơ ra cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài. Chợt xe buýt thắng gấp lại. Một anh đang đứng gần té vô tôi. Tôi hoảng hồn lấy cặp đẩy anh ra. Thấy tôi phùng mang, trợn mắt anh ta rối rít xin lỗi. Có tiếng cười của những người xung quanh, có cả lời chọc ghẹo:
– Dữ quá cô bé ơi!
– Bé ơi, sinh viên năm thứ nhất hả?
– Bé giận nhìn dễ thương quá!
– Bé ơi, bé tên gì?