Truyện ngắn có vài người già cả do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn có vài người già cả.
Xem truyện ngắn: Có vài người già cả
Tác giả: Mai Văn
Mái tóc màu muối tiêu cắt ngắn tới gáy, gương mặt xanh xao, cặp kính cận dày cộm, bà Ba đã gìa cả nhưng bà còn cố giữ cho mình hình ảnh như ở trong thời xa xưa của bà.
Hơn những người khác hay không chưa thể nói chắc nhưng tiếp nối với qúa khứ của bà .
Mỗi buồi sáng trong những ngày hiện tại ở đây, bà Ba luôn ngồi trước cửa nhà, trên một chiếc ghế thấp sát đất, trước mặt cái ghế đẩu dùng làm bàn thấy một phin cà phê màu bạc và từ trong phin cà phê này, cà phê đang nhỏ từng giọt xuống đáy ly. Trong khi chờ cà phê cao dần lên trên đáy ly, bà Ba đốt một điếu thuốc ” địa cầu ” rồi điếu thuốc đen luôn được kẹp giữa hai ngón tay gầy guộc của bà.
Ngồi chờ cà phê, lặng lẽ hút thuốc, rồi có lúc bà Ba nói gì đó một mình, có lúc một mình chợt cười, dường như vừa đắc ý một điều gì đó.
Trong lúc bà Ba ngồi một mình như thế, trước căn nhà đối diện với căn nhà của bà, qua một lối ngõ chật hẹp, ông Sáu Đa ngồi trước những chiếc xe đạp, ông ngồi canh giữ xe đạp của những đứa trẻ đến học Anh văn.
Những đứa trẻ, chúng là học trò của cô giáo Hà, cô giáo người dưng nhưng luôn tự gọi ông Sáu Đa là ” ông cố “.
Cô giáo Hà gọi ông Sáu Đa như vậy vì cần phô bày sự tôn trọng ông Sáu Đa, cô xưng hô thay cho hai đứa con của cô. Không họ hàng thân thích gì đâu, chỉ từ liên hệ ông Sáu Đa là chủ cái trái mục nát dựa sát bức tường căn nhà cô Hà, không thể ở được nữa và vợ chồng cô giáo Hà cần có mặt bằng mở rộng để làm nhà, hai bên đã nhất trí, ông Sáu Đa để cho vợ chồng cô Hà phá bỏ cái trái, xây lên một tầng lầu. Căn lầu này là chỗ để làm lớp học dạy Anh văn, một công việc hái ra tiền thời vừa mở cửa.
Vợ chồng cô giáo Hà đã đầu tư điều kiện cho lớp học và gia đình cô sinh hoạt ở phần tầng dưới còn ông Sáu Đa thu vào một góc hẹp ở phía trong cùng.
Buổi sáng hôm nay, cũng như những buối sáng vừa qua đi, ông Sáu Đa cầm trong tay một ly rượu, ông ngồi trước chỗ giữ xe, ông canh chừng những chiếc xe của những đứa trẻ đang ngồi trên lớp học.
-Vui vẻ chứ anh Sáu ? Bà Ba từ bên chỗ ngồi của bà hỏi vọng sang .
Ông Sáu Đa chậm chạp, ông xoay người nhìn sang phía có tiếng hỏi, chòm râu bạc của ông lưa thưa dưới cằm, ông cố cười và với giọng khàn đục, ông vừa giơ ly rượu cầm trong tay lên cao, vừa đáp :
– Vui, rất vui. Có gì để mà buồn, bà Ba ?
Ông Sáu Đa nói như thích thú xong, cả hai, thay vì tiếp tục, chợt im lặng. Rất lâu, thấy bà Ba cũng im lặng, ông Sáu Đa cất lời :
– Còn bà, bà Ba, bà có gì dzui không ?
– Vui chứ, vui quá là vui, giọng bà Ba cất cao lên như hát.
Ông Sáu Đa gật gật đầu. Bàn tay nổi đầy gân xanh của ông đưa ly rượu vào sát cặp môi khô héo. Uống xong hớp rượu, tay trái ông Sáu Đa thò sâu xuống, lấy từ trong túi áo ngực, loại áo chợ trời, một hột đậu phọng. Với hạt đậu phọng này, vì đã móm mém, ông Sáu Đa nhai rất trệu trạo.
Trong khi ông Sáu Đa trệu trạo nhai hột đậu phọng, ở bên kia, bà Ba đã bỏ cái phin inox ra khỏi vòng tròn của miệng ly đựng cà phê, bà dùng một muỗng nhỏ để khuấy đường. Bàn tay của bà cũng đầy gân xanh, vòng vòng theo nhịp khuấy. Khuấy mãi, khuấy thêm nữa, rồi bà Ba bỏ muỗng lên trên mặt ghế đẩu, và bà đổ cà phê trong ly ra cái đĩa sành. Bà Ba không uống cà phê bằng ly, bà uống cà phê từ chiếc đĩa nhỏ bà dùng đặt dưới đế ly.
Uống hết một lần, bà nhắm mắt hút liên tiếp vài hơi thuốc, lại uống lần kế tiếp.
– Năm nay tôi bảy mươi tuổi rồi ? , còn ông, ông Sáu ơi, ông đã hơn tám mươi, ông tám mươi mấy, chợt bà hỏi mà quên rằng hôm qua bà đã hỏi.
Ông Sáu nghễnh ngãng, ông hỏi bà Ba :
– Bà nói cái gì ? , bà nói lại đi .
– Ông tám mươi mấy rồi , tám mươi mấy rồi ? Bà Ba la to lên .
– À, tôi tám mươi chín. Sắp sửa chín mươi rồi, không ngờ là tôi sống lâu, thọ quá trời. Ít tội lỗi mà
– Đêm qua ông có ngủ được không , ông Sáu ?
– À, chút chút, có ngủ chút chút thôi.
– Tôi không ngủ được gì cả, thức trắng suốt đêm. Phải làm sao đây, ông Sáu ? Tôi sợ thức lắm.
– Lo gì, ông Sáu Đa trả lời, chúng ta sắp tới rồi mà .
– Mẹ nó, sao nó không tới cho xong đi, bà Ba vừa ôm ngực vừa nói.
Thay vì sắp sửa nói thêm gì đó, ông Sáu Đa nâng ly rượu lên môi.
Ông Sáu Đa đã tám mươi chín tuổi, những người ở xóm này không ai biết về lai lịch của ông, chỉ loáng thoáng nghe đâu ông có một thời làm đầu bếp cho chủ người Tây. Người ta chỉ nghe nói như vậy, còn các chi tiết thì không ai biết rõ.