Truyện ngắn những ước nguyện do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn những ước nguyện.
Xem truyện ngắn: Những ước nguyện
Tác giả: Chiêu Hoàng
Hai mái đầu, một già, một trẻ chụm vào nhau thì thào bàn luận:
– Ông có chắc là ông muốn đốt thân cúng dường chư Phật không?
– Chắc chứ..!!!
– Như vậy thì mình sẽ làm một cái dàn bằng gỗ. Ông nằm trên đó. Cháu đi chất củi chung quanh rồi nổi lửa hả ông??
– Không. Ông muốn ngồi trong tư thế “Kim Cang Tát Đoả” rồi chị đổ xăng lên người ông và nổi lửa …
– Eo …!!! Như vậy thì đau chết thôi …
– Chắc thế…
Cô Nhỏ tỏ vẻ hơi suy tư, nhìn ông:
– Nhưng sau khi ông chết. Cháu sẽ phải ngồi tù vì tội đốt ông..
– Chị khỏi lo điều đó. Tôi sẽ viết lại bản di chúc là tôi muốn chị làm như vậy …
– Nhưng làm sao để có thể làm dàn thiêu và đốt ở đâu hả ông???
– Đó mới là vấn đề….
Cô nhỏ nhìn mông lung ra biển… Nàng ngồi bó gối trên chiếc ghế đá ngày trước 2 ông cháu vẫn thường ngồi . Nhớ lại ước nguyện của ông lão hôm nào… Lần đầu nghe ông nói điều đó, nàng sợ hãi lắm. Tưởng tượng ngọn lửa ngùn ngụt bốc cháy cùng với mùi khét lẹt của da thịt bị phỏng là nàng đã rùng mình rồi . Nhưng cứ nghe ông nói miết nàng bỗng sinh tâm muốn giúp ông. Mà nói cho cùng, nàng còn quá nhỏ, ông lão thì quá già để có thể thực hiện ước nguyện đó…
Ông chép miệng:
– Thật là khó… Ở Mỹ này cái gì cũng lôi thôi . Đốt thân tại nhà thì… cháy nhà… Ra ngoài đồng thì lại bị phiền toái với với cảnh sát…. Ở đây, nạn cháy rừng cứ xảy ra luôn. Nên tụi cảnh sát rất sợ khi thấy một tàn lửa rớt xuống, huống chi là cả một ngọn lửa lớn đốt thân…
Cô nhỏ nghe ông nói, cũng cau mày suy nghĩ làm cho vầng trán nhăn nhăn… Bỗng cô vụt vỗ tay, nói lớn:
– Cháu có cách cho ông rồi đây… Mình sẽ qua Ấn Độ, ngồi bên bờ sông Hằng đốt thân nhé… Ở đó chẳng ai quan tâm tới việc mình làm… Tiện việc đôi bề ông ạ!!!. Ông đốt thân xong, cháu sẽ lấy tro ông rắc xuống sông Hằng… Nghe nói, dòng sông này rất linh, người nào chết họ cũng muốn rải tro ở đây …
Ánh mắt ông lão hơi loé lên một niềm hy vọng, nhưng chợt tắt ngay:
– Làm được như vậy thì cũng tốt đấy… Nhưng bây giờ sức khoẻ ông yếu quá, chẳng đi đâu xa được…
Cô nhỏ hăng hái đề nghị:
– Cháu sẽ đi với ông. Cháu lo cho ông….
– Chị còn gia đình. Làm sao bỏ hết để đi được??? Lại nữa . Nói ra, thiên hạ tưởng ông cháu mình điên cả rồi!!!
Cô nhỏ thở dài, phụng phịu:
– Cái gì cũng không ổn. Thôi, ông quên quách cái ước nguyện của ông đi . Chờ tới khi ông mất lúc đó đốt thân cúng dường cũng chẳng muộn…
Cả hai thơ thẩn đi dọc theo bãi cát vắng người . Buổi sáng ban mai còn rất tinh khôi . Nắng non đậu trên những ghè đá… Thỉnh thoảng một vài người chạy bộ vượt qua… Ông lão vẫn còn loay hoay với ý tưởng đốt thân.. Nhưng tâm cô nhỏ thì đã bay bổng theo đàn chim xoải cánh trên vùng biển rộng… Chợt, cô nhìn thấy một vỏ sò óng ánh nằm nghiêng trên cát, cô nhặt lên và hớn hở khoe:
– Ông coi nè… Vỏ sò này đẹp quá nhỉ…
Ông lão nhìn ngây vào con sò. Những mầu sắc và đường vân ánh lên một màu xà cừ rất đẹp, ông kêu lên:
– Ôi chao… Pháp giới !!!… Dù là hiện tướng của nghiệp lực nhưng cũng kỳ diệu và đẹp biết bao …
Nói rồi . Ông lão cầm lấy vỏ sò, quan sát rất kỹ:
– Chị có bao giờ tự hỏi, mầu sắc, những đường vân của con sò này từ đâu mà ra không?? Tại sao nó chỉ có ở loài sò mà không ở loài ngựa, chó ??? Tại sao con khỉ có rất nhiều đặc tính giống người mà không phải là người ??
Cô nhỏ không để ý lắm đến những câu hỏi lẩm cẩm của ông lão . Đôi mắt nàng bỗng đậu lại ở tiệm bán cá. Đó là một nơi lộ thiên, họ đang làm thịt và rửa sạch những con cá còn đang dẫy chết. Khách mua đứng khá đông chung quanh. Họ chọn lựa từng con rồi chờ làm sạch. Cô cũng chen chân vào nhìn người thợ cá thoăn thoắt, cắt, xẻ. Chỉ một loáng là họ đã lóc da, lóc thịt, để lại một miếng cá trắng hồng. Phần đầu và xương cá thì vất vào một cái sô dưới đất. Mấy con bồ nông bu đầy trên mái, chỉ chực chờ cho người làm cá vất ra bãi là chúng bu vào ăn….