VN88 VN88

Hãy vượt qua nhân sư

Truyện ngắn hãy vượt qua nhân sư do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn hãy vượt qua nhân sư.

Hay vuot qua nhan su

Xem truyện ngắn: Hãy vượt qua nhân sư
Tác giả: Hoàng Thùy Linh

Tâm sự: Một truyền thuyết về nhân sư kể lại rằng: “… Khi xây dựng xong pho tượng Sphinx – khoảng 2.500 năm trước Công nguyên – có một lời nguyền rằng bất kể ai đến đứng trước tượng, nói được một câu thật thâm thúy, sâu sắc, triết lý… thì pho tượng Nhân sư đó sẽ cười! Thế là từng có bao nhiêu học giả, nhà tư tưởng, nhà hiền triết của nhiều phương trời tìm đến đó, phát biểu những lời thật cao sang, thâm trầm, huyền bí… nhưng tượng Sphinx vẫn trầm ngâm, im lặng. Duy nhất một lần, có một em bé lên 3 đi cùng với bà mẹ trẻ trong đám đông, khi bị tuột tay khỏi bàn tay của mẹ, em cất tiếng gọi “Mẹ ơi” và điều kỳ diệu đã xảy ra: Pho tượng Nhân sư cất tiếng cười giòn giã và đó là lần duy nhất trong suốt mấy ngàn năm nay!”. Đó cũng là một trong những điều xúc động làm tôi viết truyện ngắn này.

Linh kéo tay tôi ra nói chuyện sau buổi đấu thầu quảng cáo của công ty Y. Cô ấy hỏi tôi tối nay có đi chơi nhân dịp sinh nhật cô ấy không. Tôi giấu bối rối, đưa mắt nhìn quanh. Đôi khi, tôi thấy thật khó xử khi chúng tôi vừa yêu nhau vừa là đối thủ của nhau như thế này.
Linh thì không. Tôi còn nhớ như in cái lần hai chúng tôi đứng nói chuyện với nhau khi cô ấy vừa mới chuyển về cạnh căn hộ của tôi, vừa mới biết hai người làm ở hai công ty cạnh tranh với nhau, thấy bố tôi ngó đầu ra, cô ấy đã rất tự nhiên và tự tin làm quen và nói chuyện suốt với bố, mặc cho đôi mắt dè chừng.
Chỉ đến một lần khi Linh sôi nổi kể về châu Phi (nơi hai bố con tôi từng sống trong 5 năm trước khi trở lại Bồ, hồi tôi còn nhỏ xíu), rằng chuyến đi tình nguyện châu Phi hồi còn trẻ đã làm cho cô từ nhút nhát trở nên mạnh mẽ và yêu đời, thì tôi mới chịu ngồi xuống nói chuyện cùng hai người.
Thật ra, công ty đối thủ đó cũng là công ty tôi từng làm. Dù đang làm dở dang một dự án về lăng xê cá nhân do chính tôi nghĩ ra, tôi đã bỏ nó khi sếp Gyp – người đàn ông 45 tuổi mà tôi rất phục tính quả quyết của ông ấy, trong một buổi tối ở lại làm việc, đã đến gần và hôn tôi.
Tôi vốn không thích dính vào người đồng tính. Mẹ tôi bỏ đi để theo một phụ nữ tóc vàng cách đây 12 năm đã đủ làm tôi khốn khổ.
Tôi không hiểu là sếp Gyp sẽ nghĩ gì, hay cậu Jim phó Giám đốc công ty chi nhánh sẽ báo cáo gì với cấp trên khi nhìn thấy tôi đứng nói chuyện Linh thế này. Dẫu vậy, thì tôi vẫn khẽ gật đầu đồng ý với Linh, người bắt đầu làm bạn gái của tôi từ 1 tháng nay, rằng sẽ đến buổi sinh nhật chỉ dành cho – hai – người.

Thật lạ! Lúc nào tôi cũng có liên quan ít nhiều đến đồng tính: Quán mà chúng tôi tới có treo biển Hôm nay dành cho người đồng tính, tôi chần chừ không định vào thì Linh đã hăng hái kéo tay tôi chui qua cái cửa lấp lánh kim tuyến. Chúng tôi vừa gọi đồ uống, thì tôi nhìn thấy bố tôi và Gyp ôm vai nhau đi vào trong quán. Tôi sững sờ nhìn họ ngồi sát với nhau, và nắm tay nhau, cái nắm không phải giữa hai người bạn. Chuyện gì xảy ra thế này?
Linh cũng đã nhìn thấy cảnh đó. Cô ấy “Ah” lên bất ngờ. (sau này tôi đã nghĩ, tôi hay cô ấy mới là người Bồ đây?)
Cô ấy vẫn vui vẻ hỏi tôi có muốn ra với họ hay không.
“Về thôi!”, Linh tròn mắt khi nghe giọng tôi cứng nghẹn “Anh bị đau bụng. Anh cần phải về”. Tôi nhìn vào mắt cô ấy đau khổ.

Chúng tôi ra khỏi quán, đi qua hai người đó, họ chẳng để ý, vì quá quấn quýt.

Hèn gì 12 năm nay bố có thể viết ra được những bài thơ tình lãng mạng và tràn đầy hạnh phúc như thế, dù mẹ bỏ bố đi! Hèn gì mà 12 năm nay, mỗi lần nói về mẹ, bố luôn nói tốt, nào là bố tôn trọng quyết định của mẹ, mẹ con là người tuyệt vời, trong khi tôi lầm lì vào phòng với cái bụng, cái tay nhức nhối vì đánh nhau, khi bọn bạn trêu trọc tôi, tôi đốt những bức thư, món quà mẹ gửi cho tôi mà tôi chẳng bao giờ thèm mở ra. Hiểu ra mọi chuyện một cách đau khổ, tôi quyết định bỏ nhà. Tôi chỉ để lại một mẩu giấy, ghi: “Con đã biết chuyện bố và Gyp”.
Đôi khi, có những sự kiện nhỏ trong cuộc sống nhưng nó cũng có thể làm bùng vỡ tất cả. Bố cố xin lỗi, giải thích, rốt cuộc cũng chỉ về chuyện bố nhưng rất khó để nói cho tôi biết khi tôi luôn giận dữ mỗi lần nhắc đến mẹ, còn tôi 22 tuổi, từng cố gắng hết cỡ để làm được giám đốc chi nhánh cho một hãng quảng cáo từ 2 tháng nay, nhưng lại sẵn sàng làm một thằng trẻ con lần đầu tiên nói với bố: “Thôi bố đừng nói những điều quá đáng nữa!” và dập mạnh máy.

Công ty của tôi gặp vấn đề. Một số hợp đồng quảng cáo khá lớn bị phá. Tất nhiên chúng tôi sẽ theo việc kiện tụng. Nhưng chúng tôi cần tiền trước đã. Chủ nợ sợ và bắt đầu đòi tiền gấp. Công ty mẹ đang nhìn vào tôi. Họ có thể giúp đỡ trả, rồi tôi sẽ bị sa thải. Trong khi đó, vụ đầu tư quảng cáo ở hãng Y, 99% chúng tôi không được. Chuyện với bố cứ đọng quẩn trong đầu càng làm tôi xử lý vấn đề một cách mệt mỏi, chán nản hơn.

Linh tìm đến tôi ở công ty để đưa cho tôi bản đề nghị hợp tác đấu thầu với công ty Linh. Nếu tôi đồng ý, công ty sẽ thực hiện một phần của dự án, còn phần nảy ý tưởng, hay quản lý bên đó sẽ phụ trách
Linh nói tôi sẽ chỉ có hai cách, một là hợp tác, hai là công ty anh gặp nhiều nguy hiểm. Tôi hiểu những điều mà Linh đang cố nói với tôi một cách không gây tổn thương, tôi đã từng ở công ty của Linh, nên hoàn toàn hiểu cách cho một công ty nhỏ chết đi như thế nào.
“Sao cả tháng nay anh không về nhà? Ông cụ yếu hơn trước.Ông cụ mong anh suốt”.
Tôi ngẩng đầu lên thấy mắt Linh oán trách.
“Nhưng anh nên chấp nhận thực tế”.
Tôi cúi đầu, bực bội. Hình như cảnh này tôi đã xem ở một bộ phim nào đó. Biết nói gì với Linh đây khi cô ấy nói hợp lý và giáo điều như thế.

Sếp Gyp gọi điện cho tôi về vụ hợp tác.
“Dự án lăng xê của anh vẫn còn nguyên. Chờ anh”. Ông ấy chậm rãi bảo, sau khi lặp lại những điều mà Linh từng nói.
Tại sao ông ta muốn giúp tôi thế nhỉ? Tôi im lặng.
“Hãy nghĩ kỹ về vụ đấu thầu”.
Câu nói của ông ấy làm tôi không chịu nổi, tôi bập thẳng vào ông ta luôn:
– Có phải vì bố tôi mà ông làm những điều điều này?
– Cậu đừng đánh giá thấp mình như vậy – Ông ta bình tĩnh bảo.
Mặt tôi đỏ bừng bừng.

Jim lên làm giám đốc thay tôi. Điều không thể tránh khỏi, khi tôi không thể tìm được cách nào khác dưới sức ép của công ty mẹ bắt tôi chọn con đường duy nhất là hợp tác với bên công ty của ông Gyp. Nhưng tôi vẫn không thể trả lời những tin nhắn rằng tôi vẫn có cơ hội, của Gyp, của Linh, và cả của bố.
Cả công ty đang nhìn tôi bằng con mắt oán trách. Tôi cảm thấy mình mất hết tất cả. Tôi không muốn, không dám gặp ai nữa.

VN88

Viết một bình luận