Truyện ngắn vũ điệu của sự hiến tế do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn cũ điệu của sự hiến tế.
Xem truyện ngắn: Vũ điệu của sự hiến tế
Tác giả: Quý Thể
Ngày rằm, bầu Thê chủ gánh hát Ðồng Au ra chợ ăn cơm chay, thấy một chị nhà quê gánh hai đứa bé đi bán. Năm đó hạn hán xong tiếp đến lụt lội. Dân tình đói khổ, người nhiều con nuôi không nổi phải đem đi bán bớt. Ông bầu Thê, không con, thấy thương, bỏ tiền ra mua. Số tiền cxng vừa đủ để chị kia mua hai thúng gạo lưng lưng gánh về.
Ðây là hai đứa bé sinh đôi, một trai một gái. Mẹ nó nói ba tuổi, nhưng ông bầu chắc chị ta nói dối để bán cho được tiền. Ong thấy bọn nhỏ chỉ mới ngoài một tuổi, vừa thôi nôi xong. Có lẽ vì đói khổ quá nên bọn trẻ con không lớn nổi.
Bầu Thê đem hai đứa về gánh hát giao cho vợ nuôi. Mụ vợ thấy thương. Từ ngày về đoàn hát chúng nói được ăn no mặc lành, tắm rửa sạch sẽ và lanh lợi.
Dạo đó gánh hát đóng đô tại đình làng Cận Sơn. Cả đoàn ăn ngủ nơi cái chái đình lợp ngói âm dương, lâu năm ngói đã mục, vỡ rất nhiều. Ngày mưa đoàn không hát, không bán vé được. Cả đoàn húp cháo trừ cơm. Vua chúa, hoàng hậu, tì nữ ướt át như chuột lột. Cả bọn ngồi co ro dứoi tàu lá chuối. Ngày hè trời nóng nực, mặt trời lên hai ba con sào, bọn chăn trâu trên cánh đồng Cọ lùa trâu đi ngang qua sân đình, nhìn vào thấy mỹ nữ, tể tướng, đại thần, hoạn quan cởi trần , nằm sắp lớp như cá mòi trong hộp.
Hai đứa bé sinh đôi lớn lên trong khung cảnh ấy. Ðào kép trong đoàn ai cũng thương bọn chúng. Họ đua nhau dạy nghề hát xướng cho chúng. Ông bầu không cho, ông nói, nhiều thầy quá làm hư bọn trẻ, sau này sửa đổi rất khó. Ý ông muốn đào tạo hai đứa thành đào kép trứ danh, để chúng thực hiện cái điều mơ ước khi ông còn trẻ. Cả hai cũng đã tập tành lên sân khấu cho nó dạn. Ông bầu ngồi bên dưới tấm tắc khen thầm:? Sáng sân khấu lắm!?
Hai đứa bé đã quen với cuộc sống gánh hát, ánh đèn sân khấu, lấy đêm làm ngày, rày đây mai đó, lang thang trên những con đường làng, ăn đình ngủ chợ, cái kiếp phong trần của bọn hát rong.
Mười lăm năm sau hai đứa lớn phỗng lên thành trang thanh niên thiếu nữ, nam thanh nữ tú, hát hay múa giỏi, diễn trò rất khéọChúng trở thành đào chính kép chính của đoàn.
Thằng con trai lúc nhỏ cha mẹ dặt cái tên xấu cho dễ nuôi, tên thằng Ðực, bầu Thê đổi thành tên Hoàng Nhật Giang. Ðứa con gái tên Chấu ( Chấu là châu chấu mất mùa ) nay ông bầu đổi thành tên Lâm Ai Châu. Kép Nhật Giang, đào Ai Châu đã nổi danh trong giới hát đình.
Người trong nghề nói, thằng kép này trời sinh ra để sắm vai Quan Vân Trường. Mặt nó to, đầy thịt, bôi son đỏ vào, mang râu năm chòm giống hệt đức Quan Ngài. Nó có giọng nói , giọng hát sang sảng. Ở trên sân khấu, không cần gân cổ hát, mấy lão già ngồi bên dưới điếc lác cũng nghe. Nhật Giang mặc giáp trụ, đội mão mang hia vào thì rõ là vị chiến tướng thời Tam Quốc mà các nhà văn xưa thường viết:? Mình cao một trượng, lưng lớn mười vây!?
Ðào Lâm Ai Châu tuy gốc gác nhà quê nhưng có khuôn mặt đẹp mà sang, mày ngài mắt phụng da trắng như trứng gà bóc, môi đỏ như son, làm cho mấy anh nhà quê đêm về cứ tơ tưởng.
Trong gánh hát còn có thằng hề Lé, trước đây cũng con rơiđược ông bầu đem về nuôi. Hề Lé, ốm nhom đen thui, có tài chọc cười. Mỗi lần ra sàn diễn, mấy chị nhà quê ôn bụng cười, đến chảy nước mắt.
Buổi chiều bầu Thê bắt ba đứa học trò ra miếng đất trước sân đình dựng cảnh ?Quan Công Khán Thử( Quan Công xem sách) Hoàng Nhật Giang sắm vai Quan Công. Lâm Ai Châu vai Quan Bình. Hề lé vai Châu Xương. Quan Bình và Châu Xương là con nuôi và đệ tử của Quan Vân Trường. Cảnh này diễn lại tích Quan Vân Trường xem binh thư đồ trận. Quan Bình dâng bút. Châu Xương mài mực. Bầu Thê bỏ nhiều công sức tập cho thằng kép Hoàng Nhật Giang múa cây thanh long đao, đẽo bằng cây sao, cán sơn đỏ lưỡi sơn đen, có cột tua vải trên đầu. Bầu Thê tập cho Ai Châu với hề Lé dâng bút, mài mực. Tập tành công phu bài bản lắm.
Lần đầu tiên diễn cảnh Quan công khán Thư ông bầu bắt ba đứa học trò ăn chay nằm đất, giữ cho cái xác tinh khiết, cái tâm thanh tịnh, xin keo âm dương, ngài cho rồi mới được diễn.
Ðêm đó , trưứoc khi mở màn sân khấu, đình làng ồn ào như cái chợ. Ðến khi Quan Ngài xuất hiện bỗng mọi người im bặt. Quan Ngài mặt đỏ như trùng táo. Râu năm chòm đen mướt dài đến bụng. Tay cắp thanh long đao, tay dẫn con ngựa xích thố, oai phong lẫm liệt, cương nghị vô song. Toát lên cái thần thái quang minh chính đại đến quỉ thần kinh.
Mấy mụ nhà quê , thấy ngài khiếp vía, xếp bằng tròn,nằm mọp xuống, vừa lahy vừa xít xoa:? Muôn lạy ngài! Tấu lạy ngài! Hiển Linh độ trì, mớ lahy mớ báỉ!?