VN88 VN88

Khoảng trời bỏ lại

Truyện ngắn khoảng trời bỏ lại do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn khoảng trời bỏ lại.

Khoang troi bo lai

Xem truyện ngắn: Khoảng trời bỏ lại
Tác giả: Nguyenthitehat

Thế là tôi bỏ đi, tôi đến một nơi chưa bao giờ đặt chân hay nghĩ đến. Một khoảng trời có mưa nhiều hơn nắng. Nơi có sương mù, có những con đường lên xuống hay chạy vòng quanh núi. Tôi đang muốn từ bỏ tôi để bước sang một con đường khác. Con đường của riêng mình mà không là của ai, cho dù trên con đường đó tôi có phải bước đi một mình hay chăng nữa.
Tôi đến Portland vào lúc vợ chồng Duyên phải về VN vì mẹ chồng của Duyên bịnh nặng nên anh Lượng, anh của Duyên đi đón, gặp tôi anh mừng rỡ kêu lên:
– Em khác quá, nãy giờ anh cứ ngờ ngợ, sợ không phải là em.
– Bộ em trông xấu đến nỗi tí nữa là anh không nhận ra em hả?
Lượng cười tươi, cầm cái kéo valy trong tay tôi nói:
– Không phải, trông em lớn hẳn ra, không như ngày xưa, anh chỉ sợ nhận lầm người…
Tôi bật cười:
– Bộ anh không cho em lớn hay sao? Đã nhiều năm anh đâu có gặp em, gặp em chắc anh thất vọng lắm phải không?
Lượng nhìn tôi lắc đầu:
– Không, anh thấy em đẹp và chững chạc nhiều.
Tôi cười:
– Anh nịnh em phải không?… còn anh, anh không khác xưa mấy, gặp anh em nhận ra ngay.
Lượng đùa:
– Em định an ủi anh đấy à? em có thấy tóc anh không?
Nhìn mái tóc điểm vài sợi bạc của Lượng, tôi thoáng ngậm ngùi. Chúng tôi ra khỏi phi trường, cả một khung cảnh mới lạ phơi bày trước mắt. Bầu trời trong xanh, những con đường nhỏ lên xuống với hàng cây thấp, cao đang chen nhau khoe đủ màu sắc của mùa thu nơi đây làm tôi buột miệng kêu lên:
– Trời ơi đẹp quá, mùa thu ở đây đẹp quá anh!

Lượng vừa lái xe, vừa quay sang tôi rạng rỡ cười nói:
– Thế thì cô phải dọn lên đây ở mới được, tha hồ cho cô ngắm cảnh để làm thơ nhé, Duyên thì cứ than buồn tối ngày… có em ở đây chắc nó vui lắm.
Tôi không trả lời vì mải ngắm cảnh đẹp 2 bên đường, trước mặt như đang thu hút tôi. Cảnh ở đây đẹp và nên thơ quá, phải chi khi mới đặt chân đến Mỹ, tôi có thể biết được tất cả 50 tiểu bang để tôi có quyền chọn lựa. Chắc chắn cái tiểu bang tôi đang ở sẽ trở nên xa lạ như đã và đang xa lạ với mọi người. Nhiều người không biết cái tiểu bang của tôi nằm ở chỗ nào trên bản đồ nước Mỹ, cho đến khi xảy ra một thảm họa ghê gớm đã làm kinh động cả thế giới chỉ vì một vụ đặt bom, chỉ vì cái bất mãn của con người. Không những thế, tiểu bang của tôi còn là nơi nổi tiếng thường xuyên có những cơn lốc xoáy mà có lần đã càn quét gần một góc của tiểu bang.
Con đường vào nhà Duyên lá đang đổi màu làm con đường thêm rực rỡ dưới ánh nắng lung linh của buổi trưa. Nhà nằm trên một triền dốc có hoa hồng bạch trồng 2 bên lối đi vào nhà. Lượng xách valy đưa hẳn lên lầu vào phòng cho tôi rồi vội vàng trở xuống:
– Em hãy nghỉ một tý cho khoẻ, rồi thay quần áo anh đưa em đi ăn, chứ không từ sáng đến giờ em đã ăn gì đâu. Sau đó mình đi lễ chứ không thôi ngày mai Chúa Nhật, loanh quanh mất lễ em lại bắt đền anh như ngày xưa thì khổ.
Tôi cười:
– Anh còn nhớ hả?… nhưng thôi đừng đi ăn ở ngoài làm gì, mình kiếm gì ăn ở nhà cũng được mà anh.
Lượng lắc đầu:
– Không được, ở nhà anh đâu có gì ăn. Vả lại trước khi đi, Duyên cứ dặn đi dặn lại là anh phải chăm sóc em cẩn thận, nếu không sẽ biết tay nó… em xem, con bé lấy chồng rồi mà vẫn cứ bắt nạt anh như xưa.
Vừa nói, Lượng vừa cười dễ dãi. Lượng chỉ có 2 anh em nên lúc nào cũng thương yêu chăm sóc Duyên như khi còn bé, nhiều lúc làm tôi muốn ganh tị với bạn.
Nhà của Duyên tuy không lớn nhưng 2 tầng nên trông gọn và dễ thương cho 1 gia đình nhỏ. Nơi đây yên tĩnh thật nên Duyên than buồn là phải, nhưng than thì than vậy chứ Duyên đã mọc rễ ở đây, cũng như tôi đã mọc rễ nơi tôi ở, dễ gì mà nhổ gốc đi cho được, cho dù đã bao lần tôi muốn đổi thay, bao lần tôi muốn dứt bỏ, bao lần tôi nhủ lòng phải làm lại từ đầu.
Lượng đưa tôi đi lễ ở nhà thờ VN, lễ chiều thứ 7 thật đông người, tôi và Lượng ngồi ở cuối nhà thờ, tôi cố nhìn xem có ai quen trong lúc người ta lên xuống rước lễ, nhưng toàn là những khuôn mặt xa lạ. Sau đó, Lượng đưa tôi đến nhà hàng quen mà Lượng hay ghé đến mỗi khi về đây với vợ chồng Duyên… Hai anh em ăn thì ít, nói chuyện thì nhiều. Chúng tôi nói đủ chuyện, chuyện xưa, chuyện nay, chuyện Lượng đi tìm tôi sau khi tôi bỏ Quy Nhơn vào Sài Gòn… chuyện quãng đường dài chúng tôi không tìm được nhau cho đến hôm nay mới gặp lại, hình như đã quá muộn thì phải…

Tôi biết Lương đang sống với một người đàn bà bản xứ nơi Lượng đang ở, nhưng tôi không hỏi, bởi tôi nghĩ tôi không có quyền hỏi đến những điều riêng tư của Lượng trong lúc này. Chúng tôi như tránh nhắc đến đời sống của nhau như sợ chuyện riêng tư của chúng tôi sẽ là bức tường ngăn cách chúng tôi thêm 1 lần nữa. Tuy không nhắc, nhưng tôi lại cứ thắc mắc về đời sống của anh hiện tại, anh sống thế nào? Hạnh phúc ra sao mà anh cứ nay đây mai đó như một cánh chim, như con tàu cứ lầm lũi đi qua các sân ga, tạm dừng chân trong chốc lát rồi lại đi tiếp, cho dù anh đã có một nơi nào đó tạm trú, cho dù đó chỉ là tạm bợ, là trao đổi như Duyên kể chuyện. Cuộc sống phong trần của anh làm tôi bất chợt nhớ đến nhân vật trong truyện “Sống Chỉ Một Lần” của Mai Thảo. Nhìn anh trầm ngâm với điếu thuốc trên tay, tôi buột miệng hỏi:
– Anh hạnh phúc không?
Lượng đưa điếu thuốc lên môi, hít 1 hơi thật dài rồi dựa lưng ra ghế, ngửa mặt nhả từng vòng tròn khói thuốc màu xám nhạt vào khoảng không, những vòng tròn mà ngày xưa tôi và Duyên cứ giành nhau thọc ngón tay, hay có khi chúm cả bàn tay của mình vào trong như muốn đeo những chiếc vòng tròn khói thuốc vào cổ tay mình. Lượng không trả lời mà nhìn vào mắt tôi hỏi lại:
– Còn em!… em hạnh phúc không? Em nghĩ thế nào là hạnh phúc?
Tôi vờ nhìn sang chỗ khác nói nhỏ:
– Em không biết.
– Sao em không biết?
Tôi nhún vai nhìn lại Lượng :
– Thì tại em không biết, thế anh biết hả? vậy anh nói cho em biết đi.
Lượng vừa dập điếu thuốc đang cháy dở vào cái đĩa gạt tàn thuốc lá trên bàn, vừa nói:
– Anh cũng như em, anh không biết thế nào là hạnh phúc, có lẽ anh chưa gặp, có lẽ từ ngày anh không tìm thấy em.
Tôi đỏ mặt nghe Lượng nói, giả bộ cúi xuống xếp lại chiếc khăn ăn bỏ lại lên bàn nói:
– Hình như muộn rồi, mình về chưa anh?
Về đến nhà trời đã nhá nhem tối. Nhưng Lượng chợt quên đã không mua những thứ cần dùng cho ngày mai nên vội vã lái xe đi, để tôi một mình với căn nhà vắng vẻ, xa lạ mà tôi mới vừa đặt chân đến trưa nay. Tôi lên lầu về phòng mình, vén màn cửa nhìn ra ngoài, xa xa trên một dốc cao là một rừng cây đang thay lá với đủ màu sắc. Một cơn gió thổi ngang làm lao xao cây lá, những chiếc lá khô đang lăn xào xạc xuống con dốc dưới đường. Những câu chuyện đổi trao giữa tôi và Lượng cứ quanh quẩn trong đầu, những ánh mắt tiếc nuối xót xa của

Lượng đang gậm nhấm tâm hồn tôi…Gặp Lượng hôm nay làm lòng tôi ấm lại, một cái gì thật bình an như che chở làm tôi yên tâm, nhưng hình như có 1 cái gì mấp mô, như không trọn vẹn ở một góc cạnh nào đó mà tôi không nghĩ ra…Đứng tần ngần nhìn mãi cảnh vật bên ngoài cho đến khi không còn nhìn thấy gì bởi màn đêm đã che khuất, tôi buông màn cửa xuống, quay vào trong thay quần áo lên giường nằm. Trời đã khuya mà Lượng vẫn chưa thấy về, bốn bề yên tĩnh quá, chỉ có tiếng tíc tắc của đồng hồ trên tường là nghe rõ mồn một làm tôi thêm khó ngủ. Những hạt mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái nhà càng làm tôi thao thức… hình ảnh Lượng, hình ảnh Duyên lại lẫn lộn trở về bên cạnh những hình ảnh khác làm tôi trằn trọc, tôi cố xua đuổi tất cả hình ảnh đó nhưng vẫn không xua đuổi nổi, tôi đang tự hỏi tại sao tôi lại có mặt nơi đây?… Tôi phải làm gì với những ngày tháng trước mặt?… Mưa càng lúc càng nặng hạt, bỗng nghe có tiếng cửa garage mở, tiếng xe chạy vào trong rồi im. Tiếng lục đục ở dưới lầu… Lượng đã về, nhưng tôi vẫn nằm im, tôi sợ gặp Lượng trong lúc này, trằn trọc mãi rồi cũng thiếp dần vào giấc ngủ…
Ánh nắng len qua song cửa chiếu vào mắt làm tôi giật mình. Nhà vẫn lặng im như tờ, bên kia chắc Lượng vẫn còn đang ngủ. Tôi rón rén bước vào phòng tắm, nước lạnh làm tôi tỉnh táo và thoải mái hơn. Trang điểm sơ rồi bước khẽ xuống lầu. Ngồi lặng lẽ đọc hết xấp báo trên bàn mà Lượng mới đem về tối qua. Xem được một truyện ngắn “Chiếc Phong Cầm Trong Ngôi Nhà Thờ Cổ” của ai viết thật dễ thương mà tội lại quên tên tác giả, cố nhớ mà không nhớ được, dạo này đầu óc tôi tệ quá, chẳng nhớ được việc gì cho rõ ràng, cho ngọn nghành hơn.
Tiếng chân Lượng từ trên lầu bước xuống:
– Sao em dậy sớm vậy? Chắc đêm qua lạ nhà khó ngủ chứ gì?
Bỏ tờ báo xuống bàn tôi đứng lên:
– Dạ em ngủ cũng được… anh uống cafe em pha nha!
Lượng khoát tay:
– Để anh pha cho, em lên sửa soạn thay quần áo đi, mình đi sớm chứ không đến Vancourve trời tối mất.
Từ khi xem cuốn film “Sleepless in Seattle” tôi thích được đến đó 1 lần cho biết và hôm nay tôi đang trên đường đến những nơi tôi đã thấy trong film. Trời nắng quang đãng nên được dịp chiêm ngưỡng cái đẹp mùa thu của góc trời tây bắc. Ở Seattle, Lượng đưa tôi lên Pike Market với những bậc thang cao làm tim tôi đập nhanh, nên Lượng cứ phải đứng lại chờ cho tôi bắt kịp hơi thở của mình. Gian hàng cá cũng đang biểu diễn quăng chụp, trước những đôi mắt thán phục của người đứng xem. Chúng tôi lang thang qua các gian hàng rồi đi trở xuống công-viên. Du khách ngồi rải rác trên bãi cỏ, trên các băng ghế. Những con chim bồ-câu dạn dĩ từ đâu bay về ăn những miếng bánh mì vụn rớt vương vãi bên những ghế ngồi của du khách. Chúng tôi đứng bên nhau cùng tựa vào thành cầu nhìn ra xa, cả hai đều im lặng, tôi bỗng muốn biết Lượng đang nghĩ gì? trong ý nghĩ của Lượng có tôi không? hay tôi không còn trong những ý nghĩ của Lượng nữa, cho dù tôi đang đứng bên cạnh?

Ghé vào khu thương mại của Á Đông, Lượng đưa tôi vào tiệm sách cho tôi tìm những CD nhạc mà nơi tôi không có. Lượng đùa:
– Em muốn mua bao nhiêu cái anh mua cho, chứ ở chỗ em toàn là dân da đỏ thì làm gì biết thưởng thức nhạc mà bán. Hay là em dọn về đây ở đi, tha hồ mà mua, tha hồ mà kiếm những gì em cần.
Tôi bỉu môi:
– Thôi đi, anh đừng có dụ khị em, bây giờ không dễ ai dụ được em nữa đâu, em hết là con bé khờ rồi.
Lượng ghé vào tai tôi đùa tiếp:
– Thật không?
Tôi giả bộ kêu lên:
– Sao lại không thật? không tin anh thử mà xem…
Lượng cười lớn làm tôi cười theo, tự dưng tôi quên vết thương tôi đang có trong lòng. Sau khi mua CD, chúng tôi lại lên đường đi Vancourve. Lần đầu tiên được nhìn tận mắt những cánh đồng pumpkins vàng ối trông thật hay… xa xa lác đác một vài nông trại làm tôi chợt nhớ đến những lần đi sông cầu ăn sò huyết, những lần chúng tôi ngồi trò chuyện dưới những hàng dừa cao với đống cát vàng vun đầy trước mặt.
Thấy tôi trầm ngâm, Lượng lên tiếng:
– Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy? em có muốn xuống xem những thửa ruộng pumpkins không?
Tôi lắc đầu :
– Thôi anh, mình đi không thì muộn mất. Nãy giờ mình lang thang ở Seatle cũng đã lâu quá rồi.
Đến ranh giới của tiểu bang Washington và Canada, tôi quên mất passport nên cứ phải chờ làm giấy tờ, nên lúc đến Vancourve thì trời đã tối hẳn. Lượng lái xe loanh quanh mãi mới tìm được khách sạn vừa ý. Trước khi bước xuống xe, Lượng cặn dặn:
– Em ngồi trong xe chờ anh, khóa hết cửa lại, đừng có ra ngoài , anh vào trong check phòng xong sẽ ra ngay.
Chúng tôi thả bộ dọc theo con đường mà chúng tôi vừa bước ra khỏi nhà hàng. Lượng đi bên cạnh, tay Lượng để nhẹ sau lưng tôi như một thói quen ngày nào khi Lượng đưa tôi dạo phố, thói quen vẫn thế, như không thay đổi. Chúng tôi đi bên nhau, trông như những cặp tình nhân khác trong thành phố về đêm. Gió mát nhè nhẹ làm tôi nhớ đến những tối đi cine về khuya với anh em Lượng, con đường vắng tanh, không xe cộ. Tháo đôi giầy cao đã làm phồng cả chân ra cầm ở tay, tôi và Duyên 2 đứa đi chân không để tìm sự mát dịu trên mặt đường nhựa về đêm. Cái tuổi vô tư ngày nào giờ đã lùi xa, tất cả chúng tôi đã trưởng thành quá nhanh theo thời cuộc, đôi lúc làm mình chới với.

VN88

Viết một bình luận