VN88 VN88

Và cả hỏa ngục cũng đã rằng không

Truyện ngắn và cả hỏa ngục cũng đã rằng không do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn và cả hỏa ngục cũng đã rằng không.

Va ca hoa nguc cung da rang khong

Xem truyện ngắn: Và cả hỏa ngục cũng đã rằng không
Tác giả: Bùi Hoằng Vị

Anh vẫn đi tìm, men đến những vùng cấm,
những đường ranh âm ỉ khói,
những giới hạn mà ở bên kia không có câu trả lời,
không có giải đáp, chỉ có bóng tối rờn rợn, lạnh lẽo,
với tiếng rì rầm bí ẩn của những con sóng vô hình,
hoặc cũng có khi là tiếng đập vỗ xào xạc
của những đôi cánh lớn, nặng nề, nhưng cũng hoàn toàn vô hình.
Y lọt vào số những hồ sơ cuối chúng tôi phải hoàn tất đợt này. Trên bìa giấy xám, con số được ghi bằng bút ngòi nỉ cùng mầu, trông nhợt và trơ. Tôi không nghĩ trường hợp này có động cơ rõ ràng. Người phụ trách thẩm vấn chính nói. Cơ hội cho mọi người phải được đồng đều như nhau, thưa bà. Tôi nói, còn bà ta thì khẽ nguẩy đuôi, thay vì một cái nhún vai. Y đã ngồi xuống ghế đối diện chúng tôi, trong lúc những người cùng vào đang còn ai tìm bàn nấy theo số gọi. Y không nhìn họ, không nhìn chúng tôi. Y luôn nhìn xuống. Mặt y ốm xanh, cánh bên trái rã xệ, gần quệt đất.

Cho đến giờ, bà ta vẫn tin những trường hợp như y sẽ hoan hỉ ngắm nhìn chung quanh: Ở phần bên này của thế giới, có bao thứ hứa hẹn làm hồi sinh những con mắt mà khát vọng được nhìn, được thấy, đã bị tước đoạt hay tự tát cạn đến trống rỗng, và từ lâu đã lặng lẽ nhường chỗ cho những tia nhìn ngơ ngác, vô hồn. Không nói đến các cảnh quan tráng lệ, các công trình nguy nga, các thiết bị tinh xảo đủ loại, cũng không nói đến các điều kiện sinh hoạt, từ ăn ở đi lại đến mua sắm vui chơi, vân vân, thẩy đều tiện nghi, hiện đại, hoàn hảo, và xa hoa, chẳng hổ danh xưng những kỳ quan đệ nhất của thế giới đương đại mà chỉ nền công nghiệp hàng đầu của địa ngục hôm nay mới cung ứng nổi, vâng, không kể những thứ ấy, chỉ cần một thí dụ khiêm nhường, như cái bút chì đầu xanh đầu đỏ này, loại rẻ nhất, trẻ con vẫn dùng tô mầu hay vẽ nguệch ngoạc, bận trước cũng đủ khiến một kẻ, có lẽ cao niên nhất trong số y, nhìn không chớp mắt, trên môi bùng cháy một nụ cười thơ dại ngây ngất, mà cả người thẩm vấn lẫn người phụ trách thông dịch kiêm thư ký đánh máy hôm đó đều sẵn lòng lấy Ngọn Lửa Vĩnh Hằng của Địa Ngục ra thề, chỉ trong dăm phút, đã biến khuôn mặt nhăn nhúm, bạc phếch kia thành một khuôn mặt hoàn toàn khác. Có thực tồn tại một ngọn lửa ở đây sao, thưa ông? Vâng. Và nó thiêu đốt tất cả, ngày lẫn đêm, không trừ ai? Vâng. Nghe nói, nó là lửa lưu hoàng? Ước gì nó là lửa lưu hoàng, chúng tôi đã có thể dập tắt bằng những kỹ thuật thô sơ nhất. Tôi đã phải nghe những người như y hỏi ông ta những chuyện đại loại mãi rồi. Thật khó chịu. Tôi không thích ai nói đến tình trạng của chúng tôi ở đây như vậy. Phần y, đành là cho tới giờ vẫn chưa hỏi ông ta điều gì tương tự, nhưng thế không có nghĩa y sẽ không bao giờ hỏi. Hẳn họ cho tôi không hiểu những gì họ nói với ông ấy? Nếu thế thì họ nhầm. Cả ông ta nữa, luôn tranh thủ những lúc tôi bận trả lời điện thoại để khỏi phải dịch những câu của họ, đồng thời quay sang trao đổi những chuyện không đâu ra đâu. Đã vậy, ông ta còn nhắc tôi phải công bằng. Thật quá đáng. Anh đã đến đây như thế nào? Câu hỏi lần trước được bà ta lập lại. Đấy là thủ tục. Cũng có thể người ta không tin, bởi y đã đến một mình, không ai làm chứng. Y đã không may mắn như nhóm trước. Trong số mười hai người cùng đi, chỉ còn lại mỗi y, cuối cùng được tìm thấy trôi giạt, dập nát, cánh bên trái mắc kẹt giữa hai tấm ván bè, và xem như đã chết lâm sàng. Những gì y kể lại chỉ là một mớ hỗn độn, lắm khi tối nghĩa. Nhưng tôi sửng sốt bắt gặp lại anh ở đấy, người anh song sinh của tôi. Không cần y nói, tôi hiểu y đã lập lại hành trình hủy diệt đó của anh. Câu trả lời của y tôi hầu đã có thể đánh máy xong ngay cả trước khi y mở miệng. Tôi đoán không sai:

Đôi mắt thờ ơ của y rốt cuộc cũng động đậy. Ít nhất hai lần tôi bắt gặp y kín đáo chiêm ngưỡng xâu chuỗi trên ngực tôi. Hẳn nó đáng chiêm ngưỡng, song y sao có thể ngờ nó được làm bằng gì, cũng như ông ta, có bao giờ tin cái giá chồng tôi đã phải đặt để mua nó cho kỷ niệm cưới chúng tôi vừa rồi, mười vạn Âm Tệ, suýt soát năm năm tiền lương sớm vác ô đi tối vác về của một công chức bậc thường như ông ta? Ờ, mà nghe đâu đợt tới giá còn cao nữa. Họ bảo, mặt hàng cấm này ngày càng hiếm, lại vận chuyển khó khăn, phải nhờ người ngoại giao mai mối rất công phu mới có được; trong khi đó, để cho đủ bộ, tôi vẫn cần thêm hai cái cho tay và một cái nhỏ hơn cho đuôi nữa. Thật chán. Những kẻ quá mẫn cảm. Dầu là song sinh với chúng ta, họ vẫn dường như không thuộc thế giới này. Họ đem lại cho chúng ta nhiều phiền muộn hơn là ủi an. Vâng, anh tôi quá mẫn cảm. Anh là một trong những kẻ đầu tiên lên án tình trạng vong thân của Hỏa Ngục. Nó chẳng khác một quái vật nhầy nhụa, anh bảo, một dâm phụ Babylon, mà mọi hơi thở, mọi lỗ chân lông đều rướm máu của tất cả chúng ta, con cái nó, vâng, máu, nhiên liệu vô tận cho Ngọn Lửa tanh lợm; đến lượt mình, chúng ta không ngừng bị nó thiêu đốt trở lại.
Chúng ta văn minh, rất có thể, song ấy đơn giản chỉ là một nền văn minh tự hủy, nền văn minh của sự Chết. Một kẻ có lương tri sẽ phải tủi hổ vì nó hơn là tự hào.
Niềm tin của anh không ai chia sẻ: Anh bị xem là hoang tưởng. Tuy vậy, thái độ mẫn cảm của anh đã kịp đưa anh vào tầm ngắm của họ – những kẻ điều hành phù phép ở phần bên kia của thế giới; họ cho đón lõng, tranh thủ gặp, hứa với anh điều anh khao khát: Tồn Tại Siêu Việt của Thiên Đường, một cõi không có lửa thiêu, không ai rỉ máu, còn sự Chết thì đã bị phủ định ngay từ khái niệm tiên đề, thay vào đó là trạng thái Thăng Hoa tận cùng, Tịch Nhiên Tự Tại.
Anh đã nói vâng. Hồi đó chúng tôi còn rất trẻ. Câu trả lời của y không thuyết phục. Y không nhớ những ai đã tham gia chuyến đi, thậm chí tên của họ y không biết. Người phụ nữ duy nhất đi cùng là của y, một món tóc của chị ta y còn nắm chặt trong tay khi được vớt lên; chị ta chết vì đói và khát, và cả nhóm đã phải ăn chị ta. Sau đó, y bảo, bẩy người nữa cũng lần lượt bỏ cuộc, và những người còn lại cũng buộc phải xử lý họ tương tự. Thế nhưng lúc này y ngồi ráo hoảnh trước chúng tôi, không có biểu hiện nào của nỗi ám ảnh về việc đã ăn thịt đồng loại. Mới hôm qua, cũng ở đây, cách chúng tôi hai bàn, là trường hợp một thanh niên nọ, đã chứng kiến mẹ chết và bị ném xác khỏi bè; y vẫn còn vật vã mê sảng đòi chết theo mẹ. Cố nhiên người ta có thể đến đây bằng nhiều phương tiện khác nhau, với nhiều mục đích, ý đồ khác nhau, thái độ, ứng xử, lại càng khác; công việc thanh lọc không phải lúc nào cũng dễ dàng đối với chúng tôi.
Ngày trước, lúc còn xung đột nóng giữa hai cực của thế giới, việc đó đơn giản mà hiệu quả hơn rất nhiều.

Chồng tôi kể, thủa ấy anh ấy chỉ việc sai đổ nước xà phòng cho đầy họng, rồi thay phiên nhau nhẩy dây trên bụng, thì ai là ai cũng phải bí mật lớn, tâm sự bé, cứ thế ọc ra bằng hết. Đành rằng không phải không có những ca thất bại: Anh ấy thừa nhận, có con bé kia, ý chí hơn thép, thà chết không hé môi; bị xẻo hai cánh, mắt nó vẫn long sòng sọc, bị kẹp kìm rút móng, nó thản nhiên ngồi hát Người Ơi Người Về Cứ Về, giọng kim lanh lảnh, nổi cả da gà, váng cả óc. Nhưng dù sao, anh ấy cũng đã được hưởng một thời hoàng kim cho những ai làm nhiệm vụ tương tự như chúng tôi, phải thế không? Họ đưa anh đi dễ dàng. Cũng như họ vẫn đến đây, dễ dàng. Đến làm gì? Ai cũng hiểu, chỉ mỗi anh là không. Vào mỗi cuối tuần, khi tất cả các trung tâm vui chơi đệ nhất ở đây đồng loạt mở hoác như những cái họng khổng lồ đỏ lòm, tanh ngòm của con quái vật Babylon của anh, đồng loạt cháy rực, đốt sáng cả một vòm trời, cuốn hút vào đấy tất cả các loài thiêu thân – các con nghiện đủ loại: từ nghe nhìn, mua sắm, đến rượu chè, cờ bạc, hút sách, mua dâm, bán dục, đủ loại, chẳng ai kém ai, nhất loạt cuống cuồng tìm lấy một chỗ tương xứng để kịp cử hành nghi lễ hỏa thiêu thiêng liêng nhất dành cho chính mình, thì cũng là lúc họ có mặt. Và, khối kẻ trong chúng ta cũng như trong bọn y sẽ phải sửng sốt nếu được biết, trong danh sách những con nghiện tuyệt vọng nhất ở đấy chưa bao giờ vắng tên những vị khách đặc biệt ấy, những công dân hàng đầu của xứ sở y, những công dân số Một, số Hai, số Ba, và nhiều nữa; họ đến, không phải mạo hiểm trên những cái bè thổ tả tự đóng như bọn y, mà bằng những phương tiện hiện đại an toàn nhất thuê mướn của chúng tôi, qua ngả những hành lang kín đáo nhất, trong ruột những lỗ đen bí mật nhất của vũ trụ thăm thẳm, vâng, và cải trang khéo léo, giấu cánh dưới những lớp áo khoác dầy, mướn đuôi giả tự gắn, loại do-it-yourself, đeo mặt nạ như đi dự vũ hội hóa trang, họ lao mình vào những con lốc lửa ngùn ngụt bốc trời ở các nhà hàng, khách sạn, các hộp đêm, vũ trường, và các sòng bạc nhiều sao; ở đó, họ mặc sức quay cuồng, sục sôi, khốc liệt, thâu đêm suốt sáng, toàn thân đỏ rực như những bó đuốc lớn (bận nào cũng phải thay mỗi người ít nhất một tá đuôi, vốn là thứ giả, kém chịu nhiệt, đã vội cháy trụi, phải đem quẳng cả vào một sọt lớn), mặc sức nướng theo hàng trăm nghìn tiền âm phủ, tương đương với nhiều tỉ Thiên Tệ, xong, lại trở về, lặng lẽ, êm thắm, chẳng ai hay biết. Đúng hơn, họ tưởng chẳng ai, trong khi hầu như tất cả ở đây đều biết họ là ai, từ đâu đến. Cả anh nữa, cũng chẳng lạ điều ấy, song đã từ chối tin. Đấy phải là một trong những phần quan trọng nhất trong công vụ họ, anh bảo. Anh quá mẫn cảm. Cố nhiên, làm sao họ chẳng có lúc đến đây vì công vụ?

Song những lúc như vậy, ai cũng có thể thấy, họ đi ngả chính thức, và trông khác hẳn: nghiêm trọng, khắc nghiệt, pha chút khổ hạnh, đầy kịch tính; họ cũng tỏ ra kín đáo, không dễ tiếp cận hay phỏng vấn. Hình ảnh họ một trời một vực so với chính họ vào những thời khắc truy hoan với lửa, lại càng một trời một vực so với hình ảnh tệ hại của bọn y, dù cả hai đều là sản phẩm của cùng một xứ sở. Họ thậm chí không biết đến những kẻ như y; nếu có ai hỏi họ về tồn tại của những công dân bất hạnh này, họ đều lắc đầu, lịch thiệp bảo không hề biết có trường hợp nào như thế, tất cả chỉ là trò vu khống bịa đặt của kẻ thù, nhằm bôi nhọ, nói xấu Thiên Đường. Nếu có chăng, họ rộng lượng bỏ ngỏ, ấy chỉ có thể là thành phần rác rưởi – những phần tử hoàn toàn thoái hóa và biến chất, không xứng đáng ở lại để hưởng hào quang của Thiên Đường, đi là phải. Còn anh, lý do nào khiến anh quyết định rời bỏ Thiên Đường? Câu hỏi thứ hai này đã đem lại cơ may cho bao nhiêu người, song dường như lại không dễ dàng đối với y, tôi thật không hiểu nổi tại sao. Một đứa trẻ cũng có thể kể vanh vách những trò lố bịch của xứ sở y, tôi dám cuộc. Một xứ sở hậu văn hiến, vẫn mỗi tí lại đòi ăn vạ, lại dọa sản xuất vũ khí giết người hàng loạt, thậm chí hạt nhân, nếu chúng tôi không thuận viện trợ hàng triệu Âm Tệ để họ có thể tiếp tục theo đuổi thành công những lý tưởng tâm linh, siêu phàm nảo nào. Một xứ sở hậu hiện đại, nghe đâu mới rồi còn nháo nhào cập nhật các thành tựu công nghệ thông tin vào nhà trường cấp một, mà có nơi thực chất chỉ là nhà tranh vách lá xiêu dột, còn phải dùng đèn dầu thay điện, để đạo diễn dàn dựng, quay cảnh học sinh mỗi đứa ngồi trước một máy vi tính rỗng ruột, giả vờ thao tác lia lịa, nhằm kịp báo cáo đại hội thường niên ở Trụ Sở Ủy Ban Văn Hóa Đại Hội Đồng Liên Hiệp Càn Khôn. Một xứ sở hậu siêu thực, cứ mỗi định kỳ lại cho tạm dừng mọi sinh hoạt, lùa hết cư dân ra tề tựu đông đủ ngoài quảng trường, chỉ để phơi nắng và thưởng thức những bài diễn văn siêu dài, khiêm tốn lắm cũng phải hàng mươi, mười hai tiếng đồng hồ; diễn giả thì lúc nào cũng hồng hào múp míp và đặc biệt tốt giọng, cứ sang sảng, thao thao bất tuyệt về những câu hỏi kinh điển kiểu ai thắng ai, ai chính nghĩa ai phi nghĩa, hùng hồn đến chóng cả mặt, quyết liệt đến vỡ cả đầu, đồng thời không liên quan gì đến số phận đám cử tọa đang ngồi xổm hay ngồi bệt la liệt dưới kia, mắt lờ đờ, miệng há hốc hoặc uể oải nhai bã mía, uống nước lã, và uể oải vỗ tay, không đều là không xong. Ờ, tôi không hiểu tại sao.

VN88

Viết một bình luận