Truyện ngắn yêu thì sao phải hối hận do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn yêu thì sao phải hối hận.
Xem truyện ngắn: Yêu thì sao phải hối hận
Tác giả: Nguyễn Thế Duyên
Họ dừng lại ở ngã tư đường, anh chìa tay ra cho Mai.
-Thôi ! anh phải rẽ ở đây rồi. Em về nhé, hy vọng có một ngày được gặp lại em.
Mai chìa tay ra cho anh, anh nắm lấy tay cô. Cô thoáng rùng mình. Có một luồng điện từ bàn tay mạnh mẽ của anh truyền lan khắp cơ thể. Anh giữ tay cô lại hơi lâu trong tay mình, mắt nhìn vào cô ngần ngừ như chất chứa một điều gì muốn nói. Cô để nguyên tay mình trong bàn tay của anh, nín thở.
-Thôi! Anh đi
Anh buông tay cô, nói vội vã rồi nổ máy xe phóng thẳng. Cô đứng bên đường nhìn theo cái dáng hấp tấp, vội vã như trốn chạy của anh mà trong lòng cuộn lên một nỗi ân hận. Cô muốn chạy theo và gào to để cho anh nghe thấy.
-Anh! Em không phải tên là Thu.
Nhưng không hiểu tại sao cô vẫn đứng như chôn chân ở vệ đường nhìn theo cho đến khi anh khuất hẳn. Cô nổ máy phóng về nhà. Cô mở cửa, bật đèn dắt xe vào trong nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo và trống trải.Tự nhiên cô có cảm giác chống chếnh. Hai mươi năm qua, kể từ ngày cô đưa chồng ra sân bay đưa tiễn anh ta sang Đức làm ăn chưa bao giờ cô có cái cảm giác này. Đêm hôm ấy, cô ngủ một giấc ngon lành và sáng hôm sau, khi ngủ dậy, việc đầu tiên là cô chạy ra ngoài sân, ngửa mặt nhìn lên trời hít một hơi dài và ngây ngất hưởng thụ cái cảm giác được tự do tràn ngập trong tâm hồn mình. Cô mỉm cười nhớ đến câu cuối cùng cô nói với chồng trước khi anh ta đi qua cửa soát vé.
-Thôi! Anh đi nhé. Và em không hứa rằng sẽ chung thủy.
Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho đến tận ngày cô nhận được tin chồng cô đã lấy vợ bên Đức cũng vậy. Cô thản nhiên đến cái mức người báo tin cho cô cũng phải kinh ngạc
-Sao em có thể thản nhiên đến vậy?
Anh ta hỏi và cô bình thản trả lời.
-Vì anh ta đã chết trong em từ lâu lắm rồi
Hai mươi năm, cô đã mất hết những ảo vọng về đàn ông. Chỉ cần đứa con thôi là đủ. Cô nghĩ thế và vẫn luôn cho là mình đúng. Bạn bè cô, cũng có một vài người bỏ chồng. Họ đều đã lần lượt lấy chồng khác còn ai chưa lấy thì cũng đều đã cặp với một anh chàng chỉ có một mình cô là chưa. Một lần, một cô bạn đã hỏi .
-Thế mày không “Thèm” à?
Cô cười lắc đầu.
-Không!
Và chợt nhớ đến cái đêm chồng cô về nước . Đêm hôm đó, cô định lên ngủ với mẹ để cho anh ta ngủ với đứa con ở phòng mình nhưng mẹ cô có lẽ là muốn gắn hai người lại với nhau nên bà đã khóa cửa đi ngủ trước. Cô đặt đứa con nằm giữa hai người, mặc nguyên quần áo chui vào chăn nằm quay mặt vào tường. Anh chàng bò qua đứa con lần sang ôm chặt lấy cô. Cô vùng ngồi dậy hất anh ta ra , móc túi ném vào mặt anh ta tờ giấy bạc năm chục nghìn.
-Anh thèm thì cầm lấy năm chục này ra ngoài đầu đường mà giải quyết. Đừng có động vào tôi!
Anh chàng bắt đầu sửng cồ
-Tôi vẫn là chồng cô mà
-Không! Bây giờ anh không còn là chồng tôi nữa. Anh là chồng của người khác. Anh đã quên rồi sao?
Anh chàng sượng sùng quay lại chỗ mình. Im lặng một lúc khá lâu bỗng nhiên anh ta hỏi.
-Ngày trước ở sân bay cô nói “ Không hứa sẽ chung thủy” Sao đến tận bây giờ cô vẫn không cùng ai?
-Vì anh đã giết chết tình yêu trong tôi.
Không phải trong hai mươi năm ấy cô chưa hề cùng ai. Cũng đã có một lần một chàng trai đã làm cho cô rung động. Anh ta tỏ ý quan tâm đến cô một cách không hề che dấu. Một lần anh ta mời cô đi uống nước. Cô nhận lời. Hai người vào một quán cà phê . Hôm ấy cô đã nói liên tục, nói như một cái máy. Cô muốn che dấu đi sự lúng túng của mình. Khi nghe anh ta hỏi.
-Mấy năm rồi mà Mai không có lúc nào cảm thấy cô đơn à?
Trong cô đã tràn trề hi vọng.
-Có chứ! Nhiều lúc em thấy cô đơn một cách kinh khủng.
-Thế thì chúng mình đi đâu chơi đi
Anh ta nói và cô đã ngây thơ hỏi lại.
-Vâng! Đi đâu bây giờ hả anh?
-Ta vào một nhà nghỉ nào đấy
Cô sững người, rồi không thể kiềm chế được, cô cầm cốc nước hắt vào mặt anh chàng. Và sau lần ấy, tình yêu trong cô chính thức chết hẳn.
Thế mà sao đêm nay cô lại bỗng nhiên cảm thấy chống chếnh?Cô tắt đèn, chui vào chăn. Ngủ đi! Cô tự nhủ. Không ngủ được. Đêm nay gió lạnh về. Tiếng gió hú lên ảm đạm. Ngoài hiên, những tầu lá chuối phần phật đập vào nhau trong gió lạnh. Một con dế nỉ non than khóc cho một kiếp sống cô đơn. Cô cảm thấy lạnh. Một cái lạnh từ sâu thẳm trong lòng từ từ dâng lên. Cô ghì chặt lấy chiếc gối ôm. Một câu thơ bỗng bật lên trong đầu
Muốn cởi chiếc áo mỏng
Khoác lên vóc Mai gầy
Lấy thơ làm lửa sưởi
Ủ ấm một hồn Mai
Đấy là một câu thơ trong bài thơ của anh đã gửi vào trang của cô. Câu thơ ấm áp quá nhưng lửa thơ sao có thể ủ ấm được lòng người hả anh. Cô cầm lấy điện thoại và gửi đi một tin nhắn.
“Anh! Em xin lỗi. Tên em không phải là Thu. Tên em là….”Nhưng viết được đến đấy thì tin nhắn hết từ . Cô đành gửi tin nhắn đi và định viết một tin nhắn thứ hai để nói cho anh biết tên của mình.Tin nhắn thứ hai viết chưa xong thì có tin nhắn của anh trả lời.
“Anh biết. Không sao mà em .Đừng nói tên khi chưa đủ tin cậy”
Cô nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng.
Họ đều là thành viên của một diễn đàn thơ và hôm nay, ngày thành lập diễn đàn, những thành viên của diễn đàn tổ chức gặp mặt. Mai đã định không đi , nhưng một cô bạn cứ cố rủ.
-Chị đi đi. Chị còn trẻ đẹp thế, biết đâu chẳng tóm được một anh chàng.
Mai cười chữa lại.
-Không phải là tóm được mà là lừa được một anh chàng vào rọ.
Họ đến cuộc gặp mặt. Cuộc gặp mặt cũng không đông người, khi mọi người bắt đầu ngồi vào bàn rồi thì anh mới đến.Khi nghe anh tự giới thiệu
-Tôi là Minh
Thì cô thấy thất vọng. À! Thì ra đây là anh chàng đã thả bài Mai vào trang thơ của mình. Bài thơ hay thế mà tác giả của nó trông chẳng khác gì một ông bán chuối. Cô thầm nghĩ. Anh đi đến chỗ cô và ngồi xuống bên cạnh. Chắc là tình cờ, cô nghĩ thế. Anh chìa tay ra cho cô và hỏi.
-Anh là Minh. Còn em tên là gì?
-Em là Thu
Cô vừa nói vừa chìa tay ra cho anh. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ bóp làm cho bàn tay cô đau nhói. Bỗng anh hỏi nhỏ đầy vẻ quan tâm
-Hình như em có người nhà vừa mất?
-Sao anh biết?.— Hỏi xong, cô theo hướng mắt anh nhìn xuống ngực áo mình và thấy mắt anh đang nhìn vào chiếc băng tang nhỏ cô gài trên ngực áo. Lòng cô bỗng ấm lại. Mẹ cô vừa mất, giữa bao nhiêu con người ngồi đây, Sao chỉ một mình anh nhận ra điều này?—Mẹ em vừa mới mất.
Cô trả lời. Anh khẽ à lên một tiểng rồi nói nhỏ chỉ đủ cho mình cô nghe
-Mất mẹ là một mất mát lớn nhất trong đời người. Mẹ anh cũng mất rồi và nhiều khi anh bỗng thèm được nghe tiếng mẹ mắng .
Nghe anh nói mà nước mắt cô ứa ra. Anh không an ủi cô như bao nhiêu người đã từng an ủi. “Xin chia buồn cùng em”hay “Cố gắng lên em nhé”…Mà anh dùng chính nỗi buồn của mình, dùng chính những cảm nhận của mình về nỗi buồn mất mẹ để nói lên nỗi buồn của cô và nói hộ cô những cảm nhận của mình. Nghe anh nói mà nỗi lòng cô vợi hẳn.
-Thế gia đình của em thế nào? Em sống hạnh phúc chứ?
-Em đang tình bơ vơ mà anh.—Cô cười trả lời, nhưng nhìn vào mắt anh, cô biết anh không tin điều ấy. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói thật với anh chuyện này. Từ trước đến nay, hễ ai hỏi cô về gia đình cô đều nói “Em có chồng và chúng em sống rất hạnh phúc”.—Anh không tin sao? Em nói thật đấy.
Mấy tiếng sau cô nói với một giọng đượm buồn. Anh nhìn cô ngạc nhiên.
-Thật thế sao? Em xinh đẹp thế….—Anh định nói một câu gì đó nhưng đột nhiên anh lại chuyển chủ đề.—Còn anh đã có vợ và hai con.
-Thế anh sống có hạnh phúckhông?
Cô hỏi và nhận thấy trong mắt anh dường như có một đám sương mù dăng nhẹ.
-Hạnh phúc! Đó là một sự cảm nhận mà em.
Anh tránh không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
Trời lâm thâm mưa, khí trời lành lạnh.Minh ngửa mặt lên nhìn bầu trời rồi vớ lấy cái mũ vải bước ra cửa.
-Đêm khuya, mưa thế này ông còn định đi đâu?
Vợ anh hỏi. Minh ngoái đầu lại trả lời.
-Tôi đi lang thang một lúc.
Nói rồi anh cúi đầu bước đi. Anh còn nghe rõ tiếng vợ lầu bầu sau lưng
-Đồ dở hơi
Và tiếng đứa con gái anh nói lại mẹ.
-Sao lúc nào mẹ cũng cáu gắt với bố như thế?
-Chứ không à?.—Tiếng vợ anh gầm lên.—Tao đau ốm như thế này mà vẫn phải lăn lộn đi kiếm ăn, còn bố mày lúc nào cũng thơ thơ thẩn thẩn. Một tuần có một cái tiểu phẩm báo họ đặt mà cũng tuần được tuần không. Thơ thì mài ra mà ăn được chắc?
Minh khẽ lắc đầu ,cố nén một tiếng thở dài. Con gái anh chạy theo đưa cho anh chiếc áo mưa du lịch.
-Bố mặc vào kẻo ướt
Anh cầm lấy cái áo mưa nhìn con gái với ánh mắt biết ơn khiến cho con bé cảm thấy mủi lòng. Nó nhìn anh nói nhỏ.
-Bố kệ mẹ. Đừng nghĩ gì bố nhé.
Anh nhìn con gái cười buồn
-Không sao mà con. Bố quen rồi.