VN88 VN88

Mùa xuân về trên vùng non cao

Truyện ngắn mùa xuân về trên vùng non cao do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn mùa xuân về trên vùng non cao.

Mua xuan ve tren vung non cao

Xem truyện ngắn: Mùa xuân về trên vùng non cao

Tác giả: Phan Thái Yên

Đành tôi chân mỏi non cao
Rừng lồ ô dậy tiếng gào châu thân
Buồn em ngõ hạnh phân vân
Dẫu nguyên sơ cũng trầm luân cuối trời
Phan Thái Yên

minh

Người đàn bà ngồi đọc lại trang thư vừa viết rồi gấp bỏ vào phong bì. Nhìn bao thư khép hờ chưa đề tên người nhận, chị lưỡng lự trong giây lát rồi với tay xé trang giấy mới viết mấy giòng ngắn ngủi.

Buổi chiều hai mươi bảy Tết thả vệt nắng dài xuống hiên nhà nằm vàng vọt bên chậu cúc vừa nở hoa. Ngôi nhà tập thể giáo viên cũng vắng lặng như buổi chiều cuối năm. Giáo viên đã bỏ về nhà nghỉ Tết từ trưa chỉ còn lại nàng và cô bạn giáo viên trẻ đang ngủ ở góc phòng. Cọng nắng tò mò nhảy chuyền qua cửa sổ xoi bói lung lay trên khoảng thân thể lả lơi giấc nồng thiếu nữ. Người đàn bà bước ra trước hiên nhà nhìn về phía con suối ẩn khuất sau rừng cây dưới chân đồi. Rặng xoài thẳng tắp dọc theo con dốc bụi đỏ đưa nàng về gần lại với tiếng suối thở than quen thuộc. Dốc Tình Xanh – cô bạn trẻ đã lãng mạng đặt tên cho quãng dốc cheo leo xanh bóng lá. Người đàn bà buông nụ cười bâng quơ khi chợt bắt gặp mình đưa tay vuốt tóc làm duyên lúc chậm bước qua chòm cây xum xuê đầu con dốc. Không lâu sau ngày khai trường, một nhóm sĩ quan cải tạo miền Nam đi lao động xa trại đã cắm lều võng dưới bóng mát hàng xoài làm chỗ trú tạm sau lúc ở rẩy về. Những người sĩ quan trẻ tuy gầy ốm tiều tụy vẫn còn dáng vẻ thành phố của những ngày hào hoa cũ. Con suối vui lên mấy ngày họ ở lại đây. Rồi thôi. Nhóm người cải tạo đến đi bất chợt trong im lìm chịu đựng dưới họng súng canh chừng của gã vệ binh. Bóng dáng người sĩ quan tù binh ngồi bên bờ suối, đôi mắt im sửng chìm sâu trong chiều, đã rạng lên trong trí tưởng nàng cơn nắng kỷ niệm hiếm hoi.

Từng chiều bên suối và biết bao lần thức giấc giữa đêm tâm sự đã giúp hai cô giáo thân nhau như chị em. Có lần nhìn người đàn bà ngồi trên ghềnh đá buồn bã soi bóng mình xuống dòng suối cô bạn trẻ đã tìm lời an ủi.
– Sắp đám cưới rồi mà sao dáng chị ngồi buồn như một người chinh phụ. Chị thấy em không? Hơn hai năm nay không biết tin anh ấy sống chết ra sao mà em vẫn sống vui với hy vọng.
– Sắp đám cưới mới buồn đó. Có người yêu cho dù đang ở trong trại cải tạo hay đi xa để đợi chờ, hy vọng, thì vẫn hạnh phúc hơn là sẽ phải sống với người mình không ưa. Tình yêu không cần phải sòng phẳng. Khi yêu chúng ta có thể hy sinh cả đời mình, ngay cả sự chia xa, mà vẫn thấy hạnh phúc.
Cô gái trút bỏ áo quần trầm mình xuống dòng suối mát lạnh. Đôi chân thuôn dài và cặp vu sơn thanh thoát xuân thì lồng lộng trong bóng nước. Cô tát nước về phía bạn mình.
– Cho em xin đi bà triết gia của tình yêu. Dòng suối mát nầy là nguồn hy vọng của em. Trầm mình vào nước mát hy vọng sẽ trở thành nguồn sống. Dừng lại bên bờ chúng ta chỉ còn có nỗi buồn.
– Chưa biết ai là triết gia. Thôi lên mặc áo quần vào đi, lỡ có người thấy thì chỉ còn nước bỏ xứ mà đi.
Cô gái bơi về phía phiến đá, khều chân bạn.
– Chị Minh, trong nhóm sĩ quan cải tạo chị lựa ông nào ?
– Ông Hải Quân!
– Không được đâu, em xí ông đó rồi. Ờ, mà tại sao chị lựa ông Hải Quân?
– Tại ổng hát hay. Mi còn nhớ ổng nằm trên phiến đá này hát nhạc Trịnh công Sơn? Lúc hai chị em mình đi xuống, ổng không hay biết gì cứ tiếp tục trình diễn văn nghệ. Ổng hát bài Biển Nhớ hay quá trời.

Cô bạn trẻ cười vang. Tiếng cười lẫn theo tiếng suối reo, trôi xa rồi êm đềm chìm lắng trong bóng chiều tà.

Người đàn bà đứng nhìn dòng suối thân thuộc, trầm xa tiếng buồn muôn thủa. Nàng nghĩ tới cô học trò tỉnh nhỏ về trường Trưng Vương mấy năm cuối trung học. Những giờ nghỉ ngồi một mình trong góc vườn cuối Thảo Cầm Viên thả hồn theo từng cơn mộng viển vông. Rồi một chiều… Tiếng giày bước khẽ của chàng Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân làm chao động cánh bướm ươm mơ. Lòng cô học trò chưa kịp thẹn thùng đã choáng ngợp tình cảm lạ lẫm làm nóng bừng đôi má. Chiếc ghế đá cuối công viên đã trở thành nơi hẹn hò không hề ước hẹn. Cô học trò ngồi lơ đãng học bài chờ bước chân quen. Người thanh niên học làm lính thoáng đến như một động hờ. Anh không nói đến mộng hải hồ sông nước nhưng rất nhiều về thành phố phải bỏ đi xa. Giọng nói nhỏ nhẹ miền Trung vẽ lên hình ảnh nên thơ của chiếc cầu nối hai bờ phố và dòng sông lênh đênh tiếng mái chèo khua nước chao động trăng vàng. Rồi người lính chào từ giã để đi học xa. Nụ hôn đầu đời đến với nàng trong buổi chiều tiễn biệt. Đôi môi khép hờ run rẩy như cánh lá. Cô học trò vẫn ngồi một mình, chờ đợi bâng khuâng. Ghế đá bơ vơ mà bước chân quen thì đã phương trời.

Sau mùa xuân năm bảy lăm, cô bỏ dở năm cuối Đại học về lại Phước Bình để giúp đỡ gia đình. Hàng ngày cô an phận, đạp xe hơn mười cây số đi về, dạy học kiếm sống. Thời thế đảo điên nên ai cũng im lặng cúi đầu mong được an thân. Gia đình cô buôn bán ở thị xã bị chính quyền cách mạng kiểm kê vì thuộc diện tư sản. Suốt một đời kinh doanh khó nhọc chỉ trong phút chốc trở thành trắng tay. Cha cô vì quá buồn bực đã nhuốm bệnh. Cảnh nhà lại càng thêm khốn đốn. Trong thị xã có một y sĩ bộ đội muốn được lòng cô nên đã tìm cách giúp đỡ. Một phần nhỏ tài sản chính quyền trả lại chỉ vừa đủ để mua thuốc chợ đen chữa chạy cho cha. Gã y tá kháng chiến có trình độ giáo dục cấp một, đi tập kết lâu năm, đã được đề bạt lên tới chức y sĩ. Những bụm thuốc ký ninh bộ đội đắng nghét chỉ càng làm thân thể cha thêm đuối mệt nhưng ông y sĩ thì đã trở thành người ơn. Cô và bà mẹ đã khóc nhiều, ngày ông y sĩ đến dạm hỏi cô làm vợ. Nghĩ đến cảnh nhà và thương cha, cô đành phải gật đầu nhưng tìm mọi cách để đình hoãn ngày cưới. Hơn một năm nay, viện lẽ trường dạy quá xa, cô đã ở lại nhà giáo viên tập thể, thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Gần đây người cha cho biết ra Giêng cô sẽ phải làm đám cưới.

Trưa nay nhìn nhóm giáo viên hối hả thu dọn về quê ăn Tết, người đàn bà buồn bã bỏ vào phòng ngồi khóc một mình. Những ngày Tết sắp đến là thời điểm đánh dấu sự mất mát lớn lao của số phận mà nàng biết sẽ không thể nào cầm giữ được nữa. Nàng quay quắt với ước muốn làm được điều gì đó cho thời yêu thương cũ có thướt tha bóng dáng cô học trò Trưng Vương đầy ắp mộng mơ. Nàng muốn sống cho trọn vẹn với giấc mơ cuối đời mình. Có cần gì cho thời sắp chết – sống với người không yêu, liên hệ với chế độ đã làm biết bao người thân điêu đứng. Người đàn bà ôm mặt che giấu dòng lệ lẻ loi.

Nắng chiều nhuộm vàng lên đỉnh rừng cây bên kia đồi. Náu mình sau rừng cây, dòng suối len lỏi quanh co theo dãy ghềnh đá cheo leo cất tiếng gọi mời. Người đàn bà dừng lại bên bờ suối trút bỏ mớ trang y phiền toái rồi trầm mình vào làn nước mát. Từng con sóng nhỏ lao xao vỗ vào bờ thân xác như hàng trăm ngón tay ân cần mơn trớn. Dòng nước trở thành chỗ trọ an toàn cho cơn xúc động làm hồng da thịt và cuốn trôi đi nỗi buồn đã không còn cần thiết. Nàng ngửa mặt nhìn trời buông trôi thân mình theo con nước mơn man.

phương

Tia nắng ấm đọng trên gò má làm cô gái tỉnh ngủ. Nàng ngồi bật dậy hoảng hốt với cảm giác như đang khỏa thân trước đôi mắt lạ. Chiếc màn vải mở toang lay động theo cơn gió nhẹ thổi luồng vào nhà từ khung cửa mỡ. Nàng ôm ngực hoàn hồn, ngượng ngùng trở về với thực tế. Mới đó mà đã hai mươi bảy Tết. Ngoại trừ chị bạn ở Phước Bình, những giáo viên khác trong nhóm đã khăn gói đạp xe về nhà ăn Tết.

VN88

Viết một bình luận