VN88 VN88

Tôi xin lỗi đóa hoa hường

Truyện ngắn tôi xin lỗi đóa hoa hường do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn tôi xin lỗi đóa hoa hường.

Toi xin loi doa hoa huong

Xem truyện ngắn: Tôi xin lỗi đóa hoa hường

Tác giả: ThaiNC

“Bánh mì đây, Bánh mì nóng đây”
“ Aiìi mua bánh mì không ?”

Tiếng ai kéo dài nghe như là tiếng ải lảnh lót của con nhỏ bán bánh mì đêm đã xuất hiện đầu ngỏ. Thằng Cọp và thằng Thọ, hai thằng vừa là bạn cùng lớp vừa là hàng xóm kế nhà nhau, núp dưới lùm cây đưa mắt ra hiệu chuẩn bị. Đêm nay hai thằng sẽ cùng nhau một trò chơi hứa hẹn vô cùng lý thú.

Hàng rong buổi tối là một nét đặc thù của Huế. Có tối nào mà thiếu vắng tiếng mì gỏ của ông Tàu già, tiếng chè gánh, hột vịt lộn, và … bánh mì nóng mới ra lò đã trở thành những thứ quen thuộc. Chỉ có điều lạ thằng Cọp và Thọ để ý là từ hai tuần nay, tiếng rao quen thuộc của thằng bán bánh mì đã không còn nữa mà đổi thành giọng rao lanh lảnh của một đứa con gái mà hình như cũng còn nhỏ lắm cở Cọp và Thọ thôi. Hai đứa đang học lớp bốn trường tiểu học Phú Mỹ. Tụi nó tính sẽ phá con nhỏ này một trận.

Đêm nay là đêm thi hành kế hoặch.

Biết giờ con bán bánh mì sắp đi qua, hai thằng hẹn nhau chờ sẵn núp trong lùm cây. Khi tiếng rao hàng tới gần và thấy con nhỏ vác bao bánh mì trên vai gần tới, thằng Thọ bụm mủi, giả giọng khò khè như người lớn kêu “bánh mì!” Con nhỏ bánh mì dừng lại lắng tai nghe vì tiếng kêu bất ngờ nó chưa định được phương hướng xuất phát. Thằng Thọ lại kêu lên lần nữa “bánh mì”. Lần này thì con bé định được hướng, đi về phía cổng. Sau cái cổng chính là gần chục nóc gia với ánh đèn mờ leo lét kể cả nhà thằng Cọp, nhà thằng Thọ, biết nhà nào kêu? Con bán bánh mì dừng lại và cất tiếng hỏi – Nhà mô? Nhà mô kêu bánh mì rứa?

Không có tiếng trả lời làm con nhỏ ngần ngại. Ngoài ánh đèn lờ mờ trong nhà, bên ngoài trời tối đen, vài ánh sao yếu ớt không đủ soi năm ngón tay. Nó lại hỏi lần nữa, đầy hy vọng
-Ai rứa? Ai kêu bánh mì rứa?
Đến lượt thằng Cọp ra tay. Nó cũng bụm mủi lại như thằng Thọ vừà hú vừa nói giọng nghe thật rùng rợn trong lúc thằng Thọ thì cố thở phì phì thiệt lớn “Hú húuuu. Ma đây! Ta là Ma đây phhhùùùù. Mi tên chiii?” Nghe ba chữ Ta là ma con bán bánh mì muốn rụng rời chân tay, hồn vía nó lên mây, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không để ý ma này kỳ ghê chỉ dám núp trong xó tối doạ chứ không dám hiện hình ra mà nhát.
Thằng Cọp và thằng Thọ ôm miệng cố nhịn cười thành tiếng khi thấy con bánh mì hối hả chạy, vấp phải một rể cây, té bổ sóng soài trên mặt đất. Chắc là đau lắm, nhưng con bé không dám chần chừ, lật đật ngồi dậy xốc lại bao bánh mì móp méo rồi ù té chạy tiếp, để quên lại một chiếc dép bị văng ra lúc té xuống.

Đợi cho con bé chạy xa rồi, hai thằng mới ôm bụng cười nắc nẻ. Người ta nói con gái là chúa sợ ma quả nhiên là đúng thiệt. Mới phì phì mấy cái là đã vắt giò lên cổ.

Đang cười khoái chí, thằng Thọ ngưng lại, lượm chiếc dép của con bán bánh mì lên giọng lo ngại
– Chết cha. Lỡ mai hắn trở lại kiếm chiếc dép này rồi vô mét ba tao hay ôn mi là bị đòn mi ơi.
Thằng Cọp trấn an
– Để tao cất vô nhà. Nó khỏi kiếm được đi.
– Rồi lỡ ôn mi thấy hỏi thì răng?
Thằng Cọp ngần ngừ một chút, rồi cầm chiếc dép đến bên cái ao cạn đầy rác và muỗi gần đó rồi quăng xuống. Xong. Có trời mới biết.
Thằng Thọ gật gù khen: mi giỏi thiệt..

Đã mấy ngày rồi không thấy con bán bánh mì tới kiếm chiếc dép và cũng không thấy nó rao bán qua xóm nhà của Cọp và Thọ nữa làm cả hai thằng đều thắc mắc và ái ngại, nhất là thằng Cọp.
Bẳng thêm vài ngày nữa, bỗng giữa một đêm mưa rả rích, thằng Cọp mừng khấp khởi khi lại nghe tiếng rao lảnh lót trộn trong tiếng mưa rơi
“ Bánh mì đây. Bánh mì nóng đây”
“ Aaiììi mua bánh mì không”

Vẫn tiếng ai kéo dài áo não của con bán bánh mì làm thằng Cọp bỗng thấy nao nao trong dạ. Nó nhìn ra ngoài trời đang mưa rỉ rả. Thỉnh thoảng vài cơn gió mạnh rít lên dữ tợn luồn dưới mái tôn làm rung chuyển cả mái nhà. Chắc có bão đâu đó nên mới có gió mạnh như vậy. Đang ở trong nhà mà thằng Cọp còn cảm thấy lạnh, mà ngoài kia con bé bán bánh mì đêm đang đội mưa đón gió …
Thằng Cọp nhìn ông nội nằn nì
– Ôn ơi con muốn ăn bánh mì.

Ông nội Cọp ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Cọp đòi ăn đêm. Đúng lúc đó, bà nội cũng lên tiếng
-Con cái nhà ai giờ chừ mưa gió như ri mà còn đi bán.Tội quá. Kêu vô mua mấy ổ dùm nó đi ôn.
Ông nội Cọp không nói gì, đứng dậy kiếm cây dù và cái đèn PIN mở cửa bước ra. Đợi tiếng rao tới thật gần, ôn gọi
-Bánh mì, vô đây mua.
Con bán bành mì dừng lại hỏi câu thường lệ của nó
-Nhà mô rứa. Nhà mô kêu bánh mì rứa?
Ông nội Cọp căng cái dù lên, bật đèn pin dọi về phía trước và bước ra đón.

Con bán bánh mì đã thấy ông nội Cọp với ánh đèn pin sáng chói nên nó yên tâm tìến về phía nhà Cọp.

Khi ông nội và con bé bước vào, thằng Cọp bỗng thấy hồi hộp. Nó đâu có đói đúng gì mà đòi ăn. Nó cũng như bà nội chỉ muốn mua dùm cho con bán bánh này vài ổ kẻo tội nghìêp. Trời mưa bão như ri nhà người ta đóng kín cổng lo ngủ chứ ai mà ăn bánh mì. Và điều quan trọng hơn hết là tự nhiên thằng Cọp nổi tính tò mò muốn biết con bán bánh mì này là ai.

Con bán bánh mì đêm đã bước vào nhà. Toàn thân nó được bao kín mít bằng chiếc áo tơi lính và cái nón lá. Sau lưng nó nổi u một cục của cái bao bánh mì..

Một cách từ tốn, con bé tháo cái áo mưa ra trước để xuống góc nhà, và hạ bao bánh mì xuống cạnh bên. Xong rồi nó tháo chiếc nón ra để lên cái áo mưa, dùng cả hai tay vuốt những giọt nước mưa còn đọng trên mặt, từ trước vuốt ra sau, tụm lại mái tóc cho gọn gàng.

Thằng Cọp la lên thất thanh
-Ê Hoa, mi bán bánh mì hả?

VN88

Viết một bình luận